Thấy thế người chủ trì vội vàng cho đổi lại nhạc, âm nhạc vừa đổi, bên dưới bỗng nhiên xôn xao, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Lâm Lệ đang tới cũng ngây ngẩn cả người, sững sờ đứng ở trung tâm tấm thảm đỏ, nhìn người đàn ông đang vội vàng chạy về phía cô, có chút không kịp phản ứng.
Trình Tường bước nhanh rồi dừng lại trước mặt Lâm Lệ, không kịp giải thích, chỉ nói: "Lâm Lệ, em ở đây chờ anh một chút, anh sẽ lập tức quay về." Nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Lâm Lệ bị lời của anh làm cho mờ mịt, ai có thể nói cho cô biết bây giờ là thế nào!
Cha mẹ Trình gia và Ba Lâm mẹ Lâm cũng bị tình huống này khiến cho khó hiểu, Ba Trình vội vàng gọi to: "Trình Tường, con đi đâu vậy!"
Trình Tường dừng bước, chỉ nói: "cha mẹ, con có việc gấp, đợi con một chút, cử hành nghi lễ muộn một chút đi." Anh thật sự sợ là không còn kịp rồi, vừa rồi Tiêu Tiêu gửi tin nhắn, nói nếu anh không đến đó, thì cô ấy sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn, nói được làm được! Anh không dám mạo hiểm tính mạng của cô ấy, nhỡ ra đây là thật thì sao! Cho nên, hiện tại anh nhất định phải tranh thủ thời gian lên tầng cao nhất nhìn xem, sau đó đưa cô ấy xuống.
"Thằng khốn, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện kết hôn của mày!" Ba Trình lớn tiếng nói, vòng qua cái bàn đi về phía anh, vừa nói: "dù có chuyện gì, thì cũng chờ sau khi hôn lễ kết thúc rồi giải quyết!"
"Cha, con thật sự không có cách nào nói rõ được, con sẽ lập tức xuông ngay." Nói xong, xoay người liền chạy đi.
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng lại, vội vàng quay về phía bóng lưng của Trình Tường gọi: "Trình Tường!" Anh không phải là muốn kết hôn với cô sao? Nhưng bây giờ là có chuyện gì xảy ra!
Trình Tường không quay đầu, vội vàng chạy ra khỏi hội trường, anh sợ Tiêu Tiêu nói thật, vậy nếu anh đến chậm vài phút đồng hồ thì hậu quả anh thật không dám tưởng tượng!
Trong lúc mọi người còn không kịp phản ứng, Lâm Lệ cũng ném bó hoa trong tay, theo sát Trình Tường chạy ra hội trường.
Chú rể, cô dâu đồng thời chạy khỏi hôn lễ, lúc này mọi người mới chậm rãi phản ứng lại, quay đầu nghị luận.
Mà An Nhiên kịp phản ứng sợ Lâm Lệ gặp chuyện không may, cũng vội vàng đứng dậy rời khỏi vị trí, khi đi qua ba Lâm, chỉ nhanh chóng nói, cháu đi xem một chút.
Trình Tường chạy ra, khi vội vàng muốn vào thang máy lên tầng cao nhất, ở đại sảnh khách sạn nhìn thấy Tiêu Tiêu lúc này đang cầm điện thoại di động cười với anh, hắng giọng gọi anh: "anh Tường."
Trình Tường quay đầu, sững sờ nhìn Tiêu Tiêu chỉ đứng cách anh không quá mười bước chân, lại sững sờ quay đầu nhìn thang máy còn đang nhảy chữ, một lúc lâu mới phản ứng lại, đi về phía cô ta: "sao em lại ở đây!" (TT: khốn kiếp thằng này là Trương Vô Kỵ thứ hai >_<)
Tiêu Tiêu nũng nịu vô cùng thân thiết khoác tay anh, hờn dỗi nói: "chẳng lẽ anh nghĩ em ở trên đó, anh thực sự nghĩ em sẽ từ trên đó nhảy xuống hả!"
Trình Tường nhìn cô ta, nhìn điện thoại trong tay một chút, chất vấn: "em lừa anh!"
Tiêu Tiêu không cho là đúng, kéo tay anh, nói: "nếu không thế thì sao anh sẽ ra ngoài chứ."
"Em —"
"Trình Tường!" Vào lúc này Lâm Lệ đuổi kịp, nhìn bọn họ thân mật khoác tay đứng cùng nhau, trái tim như bị thứ gì hung hăng nện vào. Cả người có chút đứng không vững, vì vừa rồi chạy nhanh hết sức mà thở phì phò.
Trình Tường quay đầu muốn đến chỗ Lâm Lệ, nhưng tay bị Tiêu Tiêu kéo chặt, thấy Tiêu Tiêu lẩm bẩm, lắc đầu với anh, dường như nói mình sẽ không buông tay!
"Tiêu Tiêu, em buông ra." Trình Tường có chút tức giận, anh thực sự cho là cô có chuyện, nếu không anh sẽ không bỏ lại hôn lễ với Lâm Lệ mà chạy đến đây.
"Em không bỏ." Tiêu Tiêu căn bản không cho là anh đang tức giận, kéo chặt Trình Tường, quay đầu, mỉm cười thắng lợi với Lâm Lệ.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị ngàn vạn cây kim ghim vào, thì ra tưởng tượng là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là chuyện khác! Cô từng tưởng tượng cảnh anh cùng với người phụ nữ khác, thậm chí còn thân mật hơn khoác tay như bây giờ, nhưng đau đớn trong tưởng tượng căn bản là không thể so sánh với đau đớn trong thực tế!
"Lâm Lệ. ..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lâm Lệ, Trình Tường biết nhất định là cô đã hiểu lầm.
Lâm Lệ sững sờ đi về phía anh, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, trên mặt, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Vừa rồi ở trên xe, cô đã cảm thấy anh có gì đó không bình thường, lại không ngờ anh lại rời khỏi hôn lễ!
Khi đứng trước mặt bọn họ, Lâm Lệ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tay hai người đang khoác vào nhau, cô cũng từng quấn lấy Trình Tường đùa giỡn vô lại, mỗi lúc đó, Trình Tường sẽ sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó lại đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô! Cô từng cho rằng vị trí này, sự đối xử này chỉ cô mới có, lại không ngờ rằng, người con gái khác cũng có thể như thế.
Ha, đúng rồi, sao cô đã quên rồi, vị trí kia chưa bao giờ là của cô, cô chẳng qua chỉ là thay thế cho người phụ nữ kia, vì không chiếm được, nên mới tìm cô để thay thế, cho tới nay cô chẳng qua chỉ là thế thân cho bóng dáng của một người phụ nữ khác! Anh chưa từng yêu cô, dù cho mười năm tình cảm, dù cho anh có thương cô hơn nữa, vị trí trong lòng anh cũng chưa bao giờ là của cô! Là tự cô vẫn cố chấp với cuộc tình này, vẫn không cam lòng buông tay!
"Lâm Lệ, không phải như em —" Trình Tường nhìn cô, mở miệng muốn giải thích cái gì, lại bị Lâm Lệ ngắt lời.
"Anh thật chưa từng yêu em sao?" Lâm Lệ nhìn chằm chằm hỏi anh, nước mắt không ngừng xông lên hốc mắt, vô thanh vô tức.
"Không phải như vậy, anh —" Trình Tường lần nữa bị ngắt lời, chẳng qua lần này người ngắt lời anh không phải là Lâm Lệ, mà là Tiêu Tiêu đứng bên cạnh.
"Anh Tường vẫn yêu tôi, nếu không cô xem, chỉ cần tôi gửi một tin nhắn, thậm chí không ngay cả điện thoại cũng không dùng mà vội vã chạy ra, cô cảm thấy đáp án như thế còn chưa đủ rõ ràng sao?" Tiêu Tiêu nhìn Lâm Lệ, đắc ý nói. (TT: ặc lời nói của triệu mẫn, ta ghét thế >_<)
"Tiêu Tiêu, em đừng nói bậy bạ!" Trình Tường khiển trách nói, đưa tay muốn hất tay cô ta ra, nhưng không biết sao cô ta nắm rất chặt, thế nào cũng không dứt ra được!
Lâm Lệ gật đầu, đúng vậy a, đáp án rõ ràng như thế, mà cô còn hỏi, đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Thế nhưng cô thật không cam tâm, tình cảm mười năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, tuổi thanh xuân rực rỡ nhất của người con gái, cô đã dành cho người đàn ông trước mắt này, yêu anh ta, thậm chí yêu đến mức không sợ thiệt thòi làm bóng dáng của người khác, yêu anh ta, thậm chí có thể không cần danh phận đi theo cạnh anh ta, như thế tưởng chừng thời gian có thể chiến thắng tất cả, như thế tưởng chừng mười năm, dù không yêu, dù trong lòng anh ta có thân ảnh của người khác, nhưng ít ra, có thể khiến anh có chút tình cảm với mình, có chút thương tiếc, thậm chí lúc này cô còn đang mang đứa con của hai người, hậu duệ của hai người!
Có chút đau đớn nhắm lại mắt, để mặc cho dòng nước mắt chảy xuống gương mặt, nhìn người đàn ông trước mắt này, cô không muốn đánh mất chút danh dự cuối cùng của bản thân, hỏi: "Trình Tường, anh còn muốn trở về kết hôn với tôi không?"
Căn bản là không đợi Trình Tường mở miệng, Tiêu Tiêu bên cạnh liền nói tiếp: "cô cái người này còn sống chết quấn quýt làm gì, anh Tường căn bản là không thích cô, rõ ràng như thế còn muốn bắt người ta nói rõ, vừa rồi anh Tường vì tôi chạy khỏi hôn lễ đến đây còn không đủ chứng minh những gì cô muốn biết sao? Cô còn ——"
"Đủ rồi Tiêu Tiêu!" Trình Tường thật sự là nổi giận rồi, lớn tiếng trách mắng Tiêu Tiêu, sau đó hất mạnh tay cô ta ra, lạnh lùng nói: "xin cô câm miệng, cô căn bản là không có tư cách nói chuyện!"
Tiêu Tiêu bị bộ dáng này của anh dọa sợ, từ nhỏ đến lớn Trình Tường luôn ôn hòa, chưa từng vì chuyện gì mà nóng giận, chứ đừng nói đến lớn tiếng, nặng lời với cô!
Trình Tường không nhìn tới cô ta, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lâm Lệ, nơi nào đó trong lòng đau đớn như bị khứa vào, đau đến mức anh sắp không thở được!
Lâm Lệ nhìn anh ta, hỏi lại lần nữa: " Trình Tường, anh còn muốn trở về kết hôn với tôi không?" Nếu như câu trả lời của anh ta là khẳng định, đã ngốc nghếch nhiều năm như vậy, cô có ngốc thêm lần này cũng không sao, mười năm tình cảm, cô thật sự không buông tha được!
Trình Tường nhìn cô, bình tĩnh gật đầu! Giống như là hứa hẹn: "chúng ta kết hôn, anh sẽ không rời xa em!" Đối với cô, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến sẽ rời xa. Có lẽ trước đây chỉ coi là cô là thế thân của Tiêu Tiêu, nhưng càng qua thời gian dài anh càng biết cô chỉ là cô, chưa bao giờ là thế thân của người khác, cho dù có giống kiểu tóc, cho dù có bắt chước chỗ khác, nhưng chung quy cô vẫn là cô, anh chưa từng nhận nhầm! Ở cùng với cô rất thoải mái, có thể cười to, có thể ăn uống mà coi nhẹ hình tượng. Mười năm này, mỗi ngày bọn họ đều ở cùng nhau, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, cho nên nếu như rời xa, thì không phải là cô xa anh sẽ không sống được, mà là anh xa cô sẽ không sống nổi!
"Lâm Lệ!" Lúc này An Nhiên chạy đến, nhìn thấy ba người giằng co, bước lên phía trước đi tới bên cạnh Lâm Lệ. Lâm Lệ quay đầu nhàn nhạt cười với cô, nói: "không sao rồi, chúng ta trở về tiếp tục hôn lễ thôi." Nói xong, xoay người liền muốn rời đi.
Phía sau Tiêu Tiêu đột nhiên quát Trình Tường: "anh Tường! Không phải từ nhỏ đến lớn anh luôn yêu em sao, thậm chí ngày trước khi em đi, còn viết một lá thư tỏ tình cho em, trong thư viết từ nhỏ anh vẫn luôn thích em, chẳng lẽ những điều này là giả sao? Chẳng lẽ anh đã không còn yêu em nữa? Anh Vi Tuấn không cần em, lẽ nào, bây giờ ngay cả anh cũng không cần em nữa sao?"
Nghe vậy, Trình Tường dừng bước, có chút đau đớn nhắm mắt lại, hai tay hai bên nắm chặt lại thành nắm đấm.
Thấy anh không đi, Tiêu Tiêu tiếp tục nói: "anh Tường, em biết anh vẫn luôn yêu em, trước kia là em ngu ngốc, trước đây vẫn không biết người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em chỉ có anh, nhưng hiện tại thì em biết rồi." Nói xong, đi đến chỗ Trình Tường, đưa tay kéo chặt tay Trình Tường, tiếp tục nói: "bây giờ em không còn gì nữa, chỉ có anh, anh Tường, nếu cả anh cũng không cần em, em phải làm sao bây giờ?" Nói xong, nước mắt rơi như mưa: "anh Tường, đừng không cần em, đừng không cần em có được không."
Trình Tường nắm chặt tay, không quay đầu lại, nhưng dưới chân không nhúc nhích được một bước.
Thấy thế, An Nhiên lo lắng nhìn Lâm Lệ, chỉ thấy Lâm Lệ cắn chặt môi, cánh môi vì bị cắn chặt mà có chút run rẩy, hai tay hai bên sườn nắm chặt, như đang cực lực kiềm chế cái gì.
"Anh Tường, em biết anh chỉ coi cô ta là thế thân của em, thật ra thì trong lòng anh chỉ có em, có đúng không, nếu không thì anh sẽ không biết em đã về, ngay cả nhà cũng chưa về mà liền đến gặp em, vì sao anh rõ ràng thích em mà lại không thừa nhận chứ, lẽ nào vì cái gọi là trách nhiệm kia mà tự làm mình uất ức cả cuộc đời sao? Rõ ràng anh không yêu người đàn bà này, nhưng vì cảm thấy áy náy mà cưới cô ta, hôn nhân không có tình yêu như thế có thể kéo dài bao lâu?" Tiêu Tiêu nắm chặt tay Trình Tường nói từng câu từng chữ.
Trình Tường đau đớn nhắm lại mắt, anh không phủ nhận mình đã từng vô cùng mong muốn có Tiêu Tiêu, thậm chí đến bây giờ vẫn có một chút chấp niệm (cố chấp + nhớ nhung)! Điểm này, anh làm sao cũng không phủ nhận được.
Tiêu Tiêu kích động từ phía sau ôm lấy thắt lưng Trình Tường, tâm tình hơi kích động nói: "anh Tường, đừng rời bỏ em có được không, em thật không còn gì nữa, nếu mà anh còn không cần em, em thật sự sẽ chết, chẳng lẽ anh thật sự muốn em chết sao?"
An Nhiên không nhìn được nữa, vừa định đi tới chất vấn, thấy, Lâm Lệ bên cạnh mạnh mẽ xoay người một cái, tiến lên, mạnh mẽ kéo Tiêu Tiêu ở phía sau Trình Tường ra, giơ tay lên, "bốp! —" một tiếng cái tát hung hăng rơi vào khuôn mặt lê hoa đái vũ kia!
Sức lực của Lâm Lệ rõ ràng rất lớn, vì cái tát này, khuôn mặt của Tiêu Tiêu thoáng cái sưng đỏ lên, dấu ấn ngón tay đỏ lòm, nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, nhìn mà thấy giật mình.
Mạnh mẽ tiến lên túm được Tiêu Tiêu, cảm xúc của Lâm Lệ có chút kích động, nói: "sao cô có thể như vậy, không nên vào lúc anh ấy cần thì xoay người không lưu luyến, tình cảm mười năm của tôi và anh ấy, cô dựa vào cái gì mà quay về chen vào chúng tôi, tôi cho cô biết, bây giờ anh ấy là chồng tôi, là cha của đứa bé trong bụng tôi!"
Tiêu Tiêu bị đánh đến lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay che mặt, khóc nói: "cô cô cô, dám đánh tôi!"
"Tôi vì sao không thể đánh cô, cô đang đoạt chồng tôi!" Lâm Lệ gầm thét lên với cô ta, tâm trạng rất kích động, nói xong, nước mắt không ngừng được, không khống chế được rơi xuống.
Trình Tường và An Nhiên cũng bị cái tát này của Lâm Lệ làm trì trệ đến lúc này mới phục hồi lại, An Nhiên bước lên trước đỡ Lâm Lệ còn đang run rẩy.
Tiêu Tiêu khóc lóc kể lể, lôi kéo Trình Tường, oan ức phải nói: "anh Tường, cô ta đánh em, cô ta dám đánh em, đau quá, thực sự đau quá!"
Cảm xúc của Lâm Lệ dường như đã bị dồn đến cực hạn, hoàn toàn không chịu khống chế, giãy khỏi An Nhiên, tiến lên định kéo Tiêu Tiêu khỏi Trình Tường, lúc này tinh thần của cô sắp suy sụp rồi.
Tiêu Tiêu hơi sợ hãi, bản năng cho là cô muốn tiến lên đánh cô ta, vội vàng né tránh phía sau Trình Tường.
Mà lúc này Trình Tường cũng kịp phản ứng, theo bản năng cũng cho là Lâm Lệ còn muốn đánh Tiêu Tiêu, vội vàng che ở phía trước, muốn ngăn cản Lâm Lệ: "Lâm Lệ, em bình tĩnh một chút, nghe anh giải thích."
"Tôi không nghe tôi không nghe, tôi không muốn nghe những lời nói dối của anh nữa, tôi biết rõ anh vẫn luôn coi tôi là hình bóng của cô ta, đầu tóc không cho cắt, không cho nhuộm! Tôi và anh ở cùng nhau mười năm, tôi đã cho là anh có một chút chút yêu tôi, cho dù chỉ là một chút, cho dù không có cũng không sao, chúng ta rốt cuộc sẽ kết hôn, tôi đã đợi mười năm đến giờ, nhưng mà tại sao anh phải vào hôm nay, tại sao phải vào hôn lễ của chúng ta ngày hôm nay chạy đi, cho dù là ngày hôm qua anh nói cho tôi biết anh không muốn kết hôn với tôi, cho dù anh sớm từ chối như tôi nói thì chúng ta đã không kết hôn rồi, nhưng tại sao, không nên là vừa rồi, không nên vào lúc cha nắm tay tôi đi ra, trước mặt nhiều bạn bè thân thích như thế chạy khỏi hôn lễ, Trình Tường, anh còn có thể tàn nhẫn hơn được sao?" Lâm Lệ có chút kích động gào thét với Trình Tường.
Mà đúng lúc này, Ba Lâm và mẹ Lâm cùng cha mẹ Trình gia cũng chạy tới từ hội trường bên kia, mấy người thấy tình cảnh như thế, ai cũng không tiến lên ngay lập tức.
Bị chất vấn, Trình Tường một câu cũng không nói nên lời, biết lúc này cô đang kích động sẽ không nghe điều gì, tiến lên muốn kéo cô ra, lại không biết cô lấy sức ở đâu ra mà hung hăng đẩy anh ra. Thấy Lâm Lệ tức giận đi về phía Tiêu Tiêu, Trình Tường cho là cô sẽ làm gì Tiêu Tiêu, theo bản năng kéo mạnh tay Lâm Lệ, dùng sức, kéo người cô lại, nhưng vì dùng lực quá mạnh, mà mình không kịp thời đón được Lâm Lệ, khiến cho Lâm Lệ bị lực kéo dưới chân không ổn định, lui về phía sau vài bước, ngã về phía sau.
"Lâm Lệ!" An Nhiên hoảng sợ hô lên, mắt thấy cô sẽ ngã về phía sau, lúc này tiến lên không còn kịp nữa!
"Lâm Lệ!"
"Lâm Lệ!"
Phía sau Ba Lâm và mẹ Lâm và cha mẹ Trình gia, bốn người đồng thời hoảng sợ hô lên, vội vàng chạy đến chỗ Lâm Lệ, nhưng mà khoảng cách quá xa, tất cả đều là phí công.
Không ai có thể đỡ Lâm Lệ, cuối cùng mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Lệ nặng nề ngã xuống mặt đất, cái mông tiếp đất!
"A!" Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Lệ sợ hãi hét lên, trong thân thể dường như có thứ gì đó rút khỏi người cô, cô muốn bắt lại, nhưng không thể làm gì, thân thể chậm rãi nằm xuống mặt đất.
Trình Tường phản ứng lại đầu tiên, vội vàng chạy lên đỡ Lâm Lệ dậy, cả người luống cuống không có chủ định, chỉ ôm chặt Lâm Lệ, khẽ gọi bên tai cô: "Lâm Lệ, Lâm Lệ. . . . . ."
Lâm Lệ có chút khó khăn giơ tay lên, muốn sờ sờ mặt anh, nhưng cuối cùng vô lực buông xuống, phía dưới bộ lễ phục màu trắng, máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ màu trắng thiêng liêng của chiếc áo cưới.