Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 95



Trên hồ sơ còn ghi rõ quá trình học tập của Đồng Văn Hải, điều khiến An Nhiên thấy trùng hợp là con đường học tập của ông ta và mẹ cô thật giống nhau, ngay cả địa phương mà hai người tham gia sản xuất ở nông thôn(2) cũng là cùng một vùng núi. Trên hồ sơ còn dán ảnh Đồng Văn Hải thời thanh niên, nhìn ra được năm đó ông ta có tác phong nhanh nhẹ đoan chính, mặc áo sơ mi trắng, lộ ra vẻ thư sinh, rất nho nhã tuấn tú.

"An Nhiên, ăn cơm."

Bên ngoài Tô Dịch Thừa đã làm xong cơm tối, gọi An Nhiên đi ra ăn cơm.

"Ách, đến, đến đây." An Nhiên đáp, sau đó cầm hồ sơ về Đồng Văn Hải trong tay bỏ vào trong túi văn kiện, rồi mới xoay người ra khỏi phòng.

Tô Dịch Thừa đã bày biện cơm tối lên trên bàn ăn, đưa chiếc đũa trong tay cho An Nhiên.

An Nhiên thấp giọng nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống ghế cao.

Tài nấu nướng của Tô Dịch Thừa thật sự không tệ, làm đồ ăn có thể so với đầu bếp của nhà hàng bình thường, sắc hương vị đủ cả. Nhưng mà tối nay An Nhiên không có khẩu vị gì, quấy quấy cơm trong bát, nhưng lại không muốn ăn chút nào.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, gắp miếng cà dầm tương mà cô thích ăn vào trong bát cô. An Nhiên ngẩn người, ngẩng đầu cười cười với anh, cũng không hề động đũa gắp vào miệng mình.

Để bát đũa xuống, Tô Dịch Thừa nhẹ giọng gọi: "An Nhiên."

Thoáng cái chưa kịp phản ứng, sửng sốt vài giây, mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, sững người nhìn anh: "cái, cái gì?"

"Không phải là em nói đói bụng rồi sao? Sao lại không ăn?" Nhìn thức ăn trong bát cô, Tô Dịch Thừa hỏi.

An Nhiên cười khan, "đúng vậy a, em rất đói." Vừa nói, vừa vội vàng bới bới thức ăn, giống như là chứng minh mình thật sự đói bụng.

Tô Dịch Thừa nhìn cô một lúc lâu, cũng không vạch trần lời nói dối không được trang bị kỹ nội dung của cô. Một lúc lâu mới lại bưng thức ăn lên tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, An Nhiên chủ động yêu cầu rửa bát, Tô Dịch Thừa cũng không từ chối, chỉ khẽ gật đầu, sau đó từ trong phòng bếp đi ra ngoài.

Đi vào thư phòng, nhìn sách và văn kiện đã được xếp đặt trên bàn, cũng không nhìn ra có gì bất thường, chân mày khẽ chau lại, đang khó hiểu vì sao tâm trạng của An Nhiên bỗng thay đổi thì liếc thấy túi văn kiện ố vàng ở đầu bàn, đột nhiên nhớ tới đồ trong túi văn kiện đó, thoáng cái đã hiểu được đại bộ phận. Mở túi văn kiện ra, lấy ra tư liệu quá khứ của Đồng Văn Hải, hồi trước anh có bảo thư ký Trịnh điều tra tư liệu về Đồng Văn Hải, sau đó mang về nhà xem, lần này dọn nhà thế nào lại cầm theo tập tài liệu này tới đây. Có lẽ vừa rồi An Nhiên đã nhìn thấy tập tài liệu này rồi.

Thật ra thì ngày đó An Nhiên bảo anh đi điều tra Đồng Văn Hải, tư liệu trong hồ sơ này cũng không nhiều, chỉ là một số tư liệu căn bản hết sức bình thường. Về sau anh còn đặc biệt nhờ người điều tra thêm chuyện trước khi Đồng Văn Hải tham gia công tác, do đó cũng biết được một chút quá khứ của ông ta và mẹ vợ Lâm Tiểu Phân.

Có một số việc, một số chân tướng, không nói còn tốt hơn với nói, thật ra thì có truy cứu lại chuyện trước kia thì có ý nghĩa gì, có một số kết quả mà mình không cần thiết phải biết, thay vì thế, anh không định để An Nhiên biết. chỉ cần bây giờ sống tốt, cần gì phải để ý quá khứ.

Lại từ trong thư phòng đi ra, An Nhiên đã rửa xong bát đũa để vào tủ khử trùng. Vẻ mặt tập trung như đang suy nghĩ cái gì.

Tô Dịch Thừa tiến lên, cười nhạt ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi bên tai cô: "nghĩ cái gì?"

An Nhiên lắc đầu, "không có gì."

"Thấy hồ sơ của Đồng Văn Hải trong thư phòng rồi." Ôm cô từ trong phòng bếp ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.

An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới khẽ gật đầu, đáp lời: "vâng."

"Đồng Văn Hải và mẹ xuất thân từ một nơi, hơn nữa ở cùng một đội sản xuất, đúng không?" Tô Dịch Thừa cố ý hỏi.

"Làm sao anh biết?" An Nhiên hơi kinh ngạc, thậm chí anh còn nắm rõ tư liệu của mẹ cô.

"Em bảo anh điều tra tư liệu của Đồng Văn Hải còn không phải vì mẹ sao, cho nên khi tra tư liệu về Đồng Văn Hải, anh cũng xem qua tư liệu của mẹ." Tô Dịch Thừa thẳng thắn nói.

An Nhiên gật đầu, cúi đầu hỏi: "vậy anh nói xem, hồi trước mẹ và Đồng Văn Hải có phải là… "

"Người yêu?" Tô Dịch Thừa tiếp lời cô chưa nói hết.

An Nhiên gật đầu, mỗi lần thấy mẹ nhìn thấy Đồng Văn Hải đều kích động như thế, cô nghĩ, quan hệ trước kia của bà và Đồng Văn Hải nhất định không đơn giản.

"Đúng thì thế nào, điều này cũng rất bình thường không phải sao?" Tô Dịch Thừa nhìn cô hỏi ngược lại.

An Nhiên sửng sốt, đúng vậy a, coi như là người yêu, nhưng cuối cùng chia tay cũng không có gì không bình thường, bọn họ đến từ một nơi, thậm chí còn có thể là bạn học, khi xuống nông thôn tham gia sản xuất lại là cùng một vùng, như vậy ở lâu với nhau, hai người nảy sinh tình cảm cũng không có gì là lạ, tất cả đều là chuyện bình thường, không phải sao? Nhưng mà, nhưng mà cô có cảm giác, cảm giác có gì đó là lạ, nam nữ cho dù đã chia tay, khi gặp lại cũng không sợ hãi như mẹ cô mới phải, như là có gì muốn giấu diếm cô, mà dường như có liên quan đến mình.

Thấy cô suy nghĩ đến say sưa, Tô Dịch Thừa khẽ gọi: "An Nhiên?"

Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, cười cười với anh: "không có gì."

Tô Dịch Thừa nhìn cô một lúc lâu, khẽ thở dài, nhàn nhạt mở miệng: "An Nhiên, chuyện của cha mẹ là chuyên người lớn, dù là chuyện tình cảm hay chuyện khác, chúng ta cũng không nên tham dự, phải trái đúng sai cũng không phải do chúng ta có thể phán quyết. Cho nên, chúng ta đừng quấn quýt, khổ não với những chuyện mà chúng ta không nên chen vào, được không?"

An Nhiên nhìn anh một lúc lâu, thật ra thì Tô Dịch Thừa nói không sai, quả thật như thế, cho dù năm đó Đồng Văn Hải và mẹ cô từng có quan hệ thế nào, tại sao lại như vây giờ, tất cả đều không quan trọng, cũng không phải là chuyện cô có thể chen vào, hơn nữa bây giờ mẹ và cha sống rất tốt, mọi người đều rất tốt, như vậy là đủ rồi.

"Vâng." Nhìn anh trịnh trọng gật đầu, "em biết rồi."

Thấy thế, Tô Dịch Thừa mới xem như yên tâm, sủng nịch vuốt vuốt tóc cô, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô.

An Nhiên lui ra khỏi ngực anh, thay đổi lại vẻ lo lắng vừa rồi: "em đi tắm trước."

Tô Dịch Thừa gật đầu: "đi đi." Nhìn cô biến mất sau cánh cửa, Tô Dịch Thừa đứng dậy lấy bình rượu từ trong tủ rượu ra, rót cho mình một chén rượu.

Bưng rượu ra ngoài ban công, khu nhà nằm trên con đường sầm uất nhất trung tâm thành phố Giang Thành, quan sát từ đây, có thể thu trọn Giang Thành vào tầm mắt. Tô Dịch Thừa khẽ nhấp một hớp, nhìn toàn bộ ánh đèn thành thị, đêm như vậy, rất đẹp. Vào lúc này, điện thoại di động vang lên, là điện thoại từ Lăng thị trưởng, không cần nhận, anh cũng biết Lăng thị trưởng gọi tới muốn nói cái gì.

Ban ngày hôm nay Lăng thị trưởng gọi điện thoại cho anh, nói hi vọng anh có thể đến bệnh viện thăm Lăng Nhiễm, nói Lăng Nhiễm dùng việc tuyệt thực để uy hiếp đòi gặp anh, nhưng bị anh từ chối. Anh không có nhiệm vụ phải chịu trách nhiệm về hành động tùy hứng và không tự quý trọng bản thân của cô ta.

Điện thoại di động vang lên rất lâu, cuối cùng Tô Dịch Thừa vẫn chọn nghe máy, anh không có thói quen trốn tránh không đối mặt, anh luôn cho là, đối với mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm, nhất định không thể dây dưa lấp lửng, phải rõ ràng, không nên trốn tránh.

"A lô, Lăng thị trưởng." Nhận điện thoại, Tô Dịch Thừa dùng ngữ điệu bình thường nói.

"A Thừa a, cháu xem cháu có thể tới bệnh viện một chuyến không, Lăng Nhiễm nó thực sự muốn gặp cháu." Thanh âm của Lăng thị trưởng dường như già nua hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo van xin và thỉnh cầu.

"Lăng thị trưởng, thật ngại quá, cháu sẽ không qua đó. Nếu một người còn không biết quý trọng sinh mệnh của bản thân mình, như vậy, cho dù lần này cháu đến, vậy thì còn lần sau? Cháu không muốn chuyện này cứ dây dưa mãi như vậy, dù sao cháu là một người đàn ông đã kết hôn, cháu phải chịu trách nhiệm với vợ cháu, còn về người phụ nữ khác, cháu tự cảm thấy cần phải có một khoảng cách nhất định." Tô Dịch Thừa lãnh tĩnh(3) nói.

"A Thừa, coi như là bác Lăng cầu xin cháu, Nhiễm Nhiễm đã một ngày nay không ăn gì rồi." Mặc dù hồi đó nói đã cắt đứt quan hệ cha con, nhưng chung quy lại vẫn là con gái ruột của mình, lần này Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới nói Lăng Nhiễm tự sát, suýt nữa hù dọa cái mạng già này của ông, bây giờ nhìn nó không uống một giọt nước nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bảo sao ông không đau lòng.

"Bác Lăng, thật sự xin lỗi, cháu và Lăng Nhiễm ngay từ hồi đó đã không còn quan hệ gì nữa, cháu sẽ không đến thăm cô ấy, nếu cô ấy cứ khăng khăng như thế, cháu chỉ có thể thương xót cho cô ấy." Tô Dịch Thừa dứt khoát từ chối nói: "xin lỗi bác Lăng, An Nhiên gọi cháu rồi, mặt khác xin bác Lăng đừng gọi cho cháu vì chuyện của Lăng Nhiễm nữa, cháu không muốn có gì hiểu lầm." Nói xong, không đợi ông ta mở miệng trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngửa đầu uống cạn chén rượu, đứng trên ban công thêm một lát nữa, Tô Dịch Thừa trực tiếp quay vào nhà, bỏ cái chén vào trong bồn rửa, đến khi trở về phòng ngủ, vừa lúc An Nhiên đang lau tóc từ trong phòng tắm đi ra ngoài, cả người vì vừa tắm gội xong mà mang theo hơi hồng hào, trông rất đẹp mắt.

An Nhiên vừa lau đầu tóc vừa tiện tay liếc nhìn tạp chí, nhìn cô, khóe miệng Tô Dịch Thừa khẽ cong lên, không nói gì, chỉ cần nhìn thấy cô ngồi ở đây, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn khó tả. Đưa tay tiếp nhận chiếc khăn, tiếp tục việc của cô: "để anh."

Bắt được tay của anh, An Nhiên quay đầu, lỗ mũi hít hít mùi của anh, sau đó hơi không vui hai tay chống nạnh, nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tô trợ lý, anh lại uống rượu, chẳng lẽ anh không biết bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi sao!"

Tô Dịch Thừa ngửi ngửi mình, quả thật thoang thoảng mùi rượu, nhưng mà chỉ hơi nhạt, cũng không nhiều. Cười khẽ, nói: "chỉ uống một chút."

An Nhiên trừng anh một lúc lâu, mới lấy lại cái khăn trong từ tay anh, đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ của anh ra, đưa cho anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "đi đi, tắm sạch mùi rượu trên người, nếu còn ngửi thấy mùi rượu, buổi tối không cho lên giường!"

Tô Dịch Thừa cười khẽ, nhưng vẫn nghe lời nhận lấy quần áo ngủ từ trong tay cô, xoay người vào phòng tắm.

An Nhiên vừa nhàn nhã lau khô đầu tóc, vừa nhìn quyển tạp chí bát quái cười cười. Cho nên khi Tô Dịch Thừa từ trong phòng tắm đi ra, thấy An Nhiên vừa sấy tóc, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn về tạp chí thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Tô Dịch Thừa ôm cô từ phía sau, hỏi ở bên tai cô: "đang nhìn cái gì?"

An Nhiên cười khẽ chỉ vào một trang trên quyển tạp chí, cười nhạt, nói: "anh nhìn xem, truyện cười này thật nhạt nhẽo quá."

Phía sau Tô Dịch Thừa cũng không để ý cái truyện cười kia có nhạt nhẽo hay không, hài hước hay không hài hước, lúc này anh có chuyện khác vội làm hơn, thật sự là không có thời gian để xem. Môi nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, bàn tay bắt đầu không kiêng dè gì chạy trên người cô, thiêu đột khắp nơi.

Một tay An Nhiên mạnh mẽ bắt được tay anh, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "anh làm gì thế?"

Tô Dịch Thừa cười khẽ, nhấc tay lên, thoát ra khỏi tay cô, hôn từ cổ cô xuống dưới, vừa tiếp xúc thân mật với da thịt cô, vừa nói: "mẹ nói bà muốn ôm cháu nội."

"Này, chuyện này phải thuận theo tự nhiên." An Nhiên vặn vẹo trong lòng anh, thể lực của người đàn ông này có phải tốt quá không, tối hôm qua vừa mới lăn lộn như thế, hôm nay lại nữa, thể lực của anh tốt là một chuyện, vấn đề là phải xem thể lực của cô có tương xứng không nữa a!

"Anh cảm thấy mẹ nói rất có lý, chủ yếu là anh chưa đủ cố gắng!" Tô Dịch Thừa vừa hôn thịt mềm bên tai cô, vừa biếng nhác nói.

An Nhiên quả thực muốn trợn trắng mắt, anh còn chưa đủ cố gắng! Một đôi vợ chồng căn bản là không trọng dục như bọn họ, một tuần lễ hầu như không hề gián đoạn!

Nghĩ đến đó, An Nhiên vừa định quay đầu kháng nghị, chẳng qua là lời kháng nghị kia còn chưa nói ra, thoáng cái đều bị anh nuốt hết vào bụng, sau đó cô cũng không nói ra được một câu.

Khi tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã sớm không còn ở đây, nắng sớm ngoài cửa sổ theo khe hở rèm cửa chiếu vào, An Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhưng khi nhìn nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu giường, thời gian trên đó nhắc nhở nếu cô còn không dậy, cho dù nhà có gần hơn đi chăng nửa, đoán chừng cô vẫn sẽ đi làm muộn.

Vén chăn lên xoay người muốn xuống giường, cả người đau nhức không còn chút hơi sức.

An Nhiên "a ô..." Không chống tay đứng lên được, lại ngồi liệt ra ở trên giường, An Nhiên hơi ảo não nhỏ giọng mắng: "Tô Dịch Thừa chết tiệt!"

Cuối cùng mất sức lực thật lớn mới bò dậy khỏi giường, đi tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, mà hai chân vẫn không ngừng run rẩy. Lại đứng trước gương trang điểm trong phòng tắm, An Nhiên bỗng dưng trừng lớn mắt, trên ngực chi chít dấu hôn, chẳng phải là thông báo cho người ta tối qua bọn họ hoan ái kịch liệt như thế nào à! Đáng giận nhất không phải là cái này, Tô Dịch Thừa thế mà lại, thế mà lại để lại trên cổ cô vết đỏ hình ‘ô mai’ như thế, vết đỏ đỏ kia khiến người ta nhìn mập mờ đến cỡ nào, hơn nữa không chỉ có một!

Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đầy đặc dấu hôn trong gương kia, An Nhiên quả thực có chút khóc không ra nước mắt, thế này bảo cô làm sao ra khỏi cửa, hiện tại có phải là mùa đông đâu, bây giờ tất cả mọi người đều mặc đồ mát mẻ, chẳng lẽ trong thời tiết nóng bức như thế này bảo cô phải quấn khăn quàng cổ, bọc lấy như cái bánh chưng ra khỏi cửa?

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, trong phòng tắm, An Nhiên nổi giận kêu lên: "Tô Dịch Thừa!"

"Sao thế?" Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa vội vàng từ bên ngoài đi vào, trên người còn mặc tạp dề, hiển nhiên vừa rồi anh đang ở trong bếp bận bịu làm bữa sáng cho hai người bọn họ, nhưng mà nghe được tiếng kêu của cô, vội vàng tắt bếp chạy đến. Chỉ có điều là …

Có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chẳng qua là hình ảnh của cô lúc này không khỏi có chút kích thích người đi, chẳng lẽ không biết người ta nói đàn ông vào buổi sáng bao giờ cũng đặc biệt dễ kích thích sao?

Giờ phút này An Nhiên vừa mới tắm xong, khăn tắm hơi tuột ra, trước ngực lộ ra một mảng lớn tuyết trắng, mà hai chân thon dài mảnh khảnh càng khiến người ta mơ màng

An Nhiên như là không tự ý thức được, tức giận trợn to mắt nhìn anh chằm chằm, đưa tay chỉ chỉ cổ của mình: "anh nói đi, anh thế này làm sao mà em đi ra ngoài được a!"

Tô Dịch Thừa thật vất vả mới khắc chế tầm nhìn của mình, để ánh mắt chỉ nhìn từ cổ cô trở lên, nhìn vết ‘ô mai’ trên cổ cô mà tối qua mình để lại, sờ sờ lỗ mũi, ho nhẹ nói: "khụ khụ, cái đó tất cả mọi người là người trưởng thành, cũng đều biết em kết hôn rồi, hẳn là, hẳn là cũng có thể hiểu."

"Anh, anh đây là ngụy biện!" An Nhiên thật gấp đến độ sắp khóc rồi, chẳng lẽ thật bắt cô phải quàng khăn đi làm, đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao.

Tâm tình của cô có chút kích động, mà Tô Dịch Thừa cũng kích động vì lo lắng cho chiếc khăn tắm quấn quanh người cô kia, nếu không phải thời gian không cho phép, anh sẽ không tốt bụng nhắc nhở cô: "An Nhiên, em có muốn thay quần áo trước không?"

An Nhiên ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc khăn tắm trên người mình lung lay sắp rơi xuống một chút, một lúc lâu: "a, anh sắc lang!"

(1): Chỉ những người chỉ có vẻ ngoài không có học thức tài năng.

(2): thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản văn hóa bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong cách mạng văn hóa Trung Quốc.

(3): lạnh lùng + bình tĩnh