Vừa nói sắc mặt nàng đã đỏ bừng xoay người chạy đi. Trần Tiểu Thiên còn chưa hiểu gì, tiểu nha đầu đã biến mất.
Cái thế giới này quả thật quá điên cuồng, một cô bé nhỏ như vậy mà đã vội vả muốn làm nữ nhân sao?
Nhìn đống cỏ khô lộn xộn, Trần Tiểu Thiên thầm hiểu mình vừa mất đi cơ hội gì, nhưng hắn không hối hận, vì dù sao, cảm giác luân lý ở địa cầu vẫn còn trong con người hắn.
Tiểu tỳ kia rõ ràng cho thấy xuân tâm đã động, nếu như không phải là hắn giả bộ làm người tốt, lúc này hắn đã đem cô nàng nằm lên đống cỏ kia.
Trần Tiểu Thiên là một công dân sống theo luật pháp. Ở cái thế giới xa lạ này, tựa hồ không có cấm kỵ chuyện quan hệ với các cô gái trẻ như vậy, nhưng hắn ngại nếm thử mùi vị cấm kỵ này... Thật là một thế giới hoang đường.
Trời đêm giữa thu, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi đi tới cái thế giới này, Trần Tiểu Thiên đã mất đi thói quen xác định đúng thời gian. Ở dĩ vãng, trong thế giới mà thời gian có thể tùy ý thấy được, chỗ nào cũng biết được thật thoải mái biết bao. Còn ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào vị trí mặt trời cùng mặt trăng để xác định đại khái. Thậm chí hắn chỉ biết sự khác nhau của ban ngày cùng ban đêm, buổi sáng cùng xế chiều. Nhìn góc độ trăng sáng, hiện tại đã là sau nửa đêm. Trần Tiểu Thiên suy nghĩ mơn man. Hắn vắt tay lên trán, trong mắt không cảm giác buồn ngủ chút nào
Nhớ lại kinh nghiệm những ngày qua, tựa như giấc mộng không thật. Nguyên vốn hắn nên có mặt ở Thượng Hải rồi, lại vô duyên vô cớ không giải thích được xuyên việt đến cái thế giới này. Hắn đã thấy được cự nhân nửa người nửa thú, tận mắt thấy Ma quân cùng lục triều quân đội đại chiến, đã trải qua thời khắc người bạn tốt đắc ý nhất tử vong, lại đụng vào hai ba trường diễm ngộ.
Nếu tính về hương sắc, lần xuyên việt chật vật này cũng không phải là đặc biệt khó có thể tiếp nhận riêng Nguyệt Sương cùng A cơ man, hai mỹ nữ đó cũng đủ giá trị cho giá vé trở về rồi.
Lúc ban đầu phát hiện mình xuyên việt, hắn đã sợ hãi hơn hiện giờ rất nhiều. Nhưng hiện giờ, Trần Tiểu Thiên lại phải đối mặt với một vấn đề rất khác: mình phải dựa vào cái gì để đảm bảo cho cuộc sống?
Vấn đề thứ hai: sau này mình muốn làm cái gì?
Tiền bối xuyên việt trước đó rất nhiều, nhưng đối với những người xuyên việt rồi phụ thể nhập hồn vào kẻ khác, trở thành cái gì mà đế vương tướng soái, Vương Phi công chúa gì đó, hay kém cỏi nhất cũng là thiếu gia nhà giàu, cuộc sống căn bản không thành vấn đề, chỉ cần sống sao cho thống khoái. Kinh nghiệm của những vị tiền bối này đối với Trần Tiểu Thiên hoàn toàn vô dụng.
Tình huống khác một chút, nhưng tương tự với hắn, là cả người còn nguyên xuyên việt tới dị giới. Theo lời thuật của Định Cường, những người này dựa vào kiến thức của mình cùng trí khôn mà tay trắng dựng nghiệp, không chỉ giải quyết vấn đề ăn cơm, còn sáng tạo ra quang huy lịch sử của riêng họ. Nghe Định Cường ao ước, hiển nhiên đã đem những vị tiền bối này trở thành kiểu mẫu của xuyên việt giả.
Nhưng những người đó nếu không phải cụ bị phương diện sở trường nào đó, thi cũng vận khí tốt đến nghịch thiên. Nghĩ tạo ra thủy tinh là làm thủy tinh, nghĩ lò luyện thép cao cấp là tạo ra lò luyện cao cấp. Rồi nào là thuốc nổ, Penixilin, thiên hạ mỹ nữ tụ lại một chỗ, phong phú hậu cung, vân vân và vân vân.... chuyện cứ như vậy mà thành.
Trần Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, mình không có lực lượng nghịch thiên như vậy. Đừng nói là thủy tinh, hắn ngay cả nút áo cũng không biết làm sao mà tạo.
Đúng là, Trần Tiểu Thiên sống trong thời đại tin tức bùng nổ, văn minh kỹ thuật tiếp xúc qua đối với cái thế giới này mà nói, tựa như thần tích. hắn có thể ngồi ở nhà để cùng bẩt kỳ một người ở cái nào góc nào đó trên thế giới trao đổi, hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, nghe được thanh âm của đối phương, thậm chí thấy tướng mạo đối phương.
Mọi người có thể không uổng một chút khí lực chu du toàn bộ thế giới, từ phía trên không không chút mây mù bay qua núi cao cùng biển rộng. Các thầy thuốc có thể đem tứ chỉ đứt rời gắn trở lại, thậm chí có thể từ một tế bào phục chế ra một sinh vật thể đầy đủ. Kỹ sư khai phá ra súng đạn một phút đồng hồ bắn ra ba mươi vạn viên đạn, có thể làm cho quân đội một vương quốc hôi phi yên diệt, lại càng không cần phải nói tới vũ khí hạch nhân có thể làm biến mất một quốc gia.
Khoa học kỹ thuật phát đạt, để cho đủ loại thần thoại biến thành sự thật. Trần Tiểu Thiên sống một cuộc sống ở thời đại như vậy.
Nhưng, Trần Tiểu Thiên chỉ biết đến những thứ sản phẩm này cùng kỹ thuật sử dụng chúng. Hắn biết dùng súng, biết dùng nó có thể dễ dàng giết chết địch nhân hơn so với cung nỏ, nhưng không biết làm sao tạo ra một cây súng, lại càng không cần phải nói đến đạn dược thích hợp với súng tạo như thế nào. Bên cạnh đó, điện năng ứng dụng chỗ nào cũng có, nhưng hắn không hiểu được làm sao phát ra điện, càng không biết làm sao chế tạo những thứ thiết bị điện kia.
Ở dị thời không này, Trần Tiểu Thiên rốt cục biết được, mình trước đây tiếp xúc với các loại tin tức chẳng qua là những thường thức nông cạn, chứ không phải kiến thức có thể thay đổi thế giới.
Huống chi, đây là một thế giới vô cùng kỳ lạ, có thú nhân, có ma thú, có yêu tinh, có người biết phóng phi kiếm, biết bay lơ lững trên trời, dù là rất thấp.
Nhưng Trần Tiểu Thiên rất hoài nghi, hắn không thể đem những tri thức tầm thường ở thời đại đó áp dụng ở thế giới này. Ví dụ như hắn có cây gậy xoa bóp, dù là hắn có hàng mẫu, nhưng chỉ còn có chút ít pin, chưa kể lả làm sao để chế tạo ra cao su, pin, dây điện và vật cách điện phía ngoài... căn bản không thể bắt chước được.
Trần Tiểu Thiên thở dài, mất hết lòng tin về việc dùng kỹ thuật để ăn cơm xứ này rồi. Dù sao hắn cũng tốt nghiệp văn khoa, những thứ khoa học tự nhiên phong phú hoàn toàn thua những xuyên việt giả chuyên nghiệp có kiến thức siêu năng, chuyên ngành.
Văn khoa? Buôn bán? Lái buôn? Có cơ hội không?
Ở thời đại của Trần Tiểu Thiên, văn hóa phát triển kinh người, một chuyên gia lịch sử có thể hiểu rõ về đòi Đường hơn Lý Bạch, đòi Tống hơn Tô Đông Pha Họ hiểu loài người có tất cả bao nhiêu văn tự điển tịch bị chuyển thành những kiểu chữ gì... Trần Tiểu Thiên cũng hiểu lịch sử, nhưng lịch sử ở đây liệu có giống ở thế giới hắn không? Hay là hắn áp dụng những thứ mà xuyên việt giả đều đam mê, đó là đi mua vé số, chơi chứng khoán, nổ súng trước, chôm chỉa lại bản nhạc bài thơ văn của những danh tác đòi sau?
Cho tới bây giờ, Trần Tiểu Thiên cũng không biết lục triều là lục triều nào, lại càng không hiểu Tần quốc tại sao có thể cùng Đường, Tống cùng tồn tại, ở cùng một đại lục bình an vô sự?
Có thể đây là một đại lục thần kỳ, Trần Tiểu Thiên quyết định có dịp phải mua sách lịch sử địa lý tim hiểu kỹ mới được.
Đối mặt như một mảnh đại lục thần kỳ, xuyên việt giả hùng tâm bừng bừng sẹ đem việc chinh phục làm thành giấc mộng của mình. Bọn họ để dành thực lực, dùng phương pháp khoa học huấn luyện ra một quân đội hiện đại hoá, sau đó quét ngang thiên hạ, giang sơn mỹ nhân, quyền bính danh vọng một lưới bắt hết.
Nếu nói ban đầu Trần Tiểu Thiên còn có hùng tâm tráng chí tương tự, hiện tại đã biến mất không còn tăm hơi.
Đi tới cái thế giới này, vào ngày thứ nhất, Trần Tiểu Thiên thây Vương Triết, hơn nữa mắt thây hắn rõ dưới trướng ông ta có Thiên võ, Thiên Sách, Thiên tễ quân đoàn cùng các đạo sĩ. Trần Tiểu Thiên không tin mình có thể làm Thống soái xuất sắc hơn Vương Triết, không tin nếu để hắn dẫn dắt một chỉ quân đội, có thể so bì với quân đội kiên cố và cường hãn ma quân kết hợp thú nhân yêu thú kia.
Nhất là được chứng kiến trận quân đạo sĩ cùng Ma quân đoàn huyết chiến, Trần Tiểu Thiên đối với chiến tranh vừa sợ hãi vừa chán ghét. Hắn không muốn phải nhìn những hán tử sắt thép dũng cảm kia chém giết lẫn nhau, dùng máu tươi nhuộm đỏ các vùng đất cát.
Cho dù hắn có thể trở thành cường giả như vậy để đi chinh phục, đi thực hiện dã tâm của mình, Trần Tiểu Thiên cũng không muốn bởi vì chính cá nhân hắn không có dục vọng đem những dũng sĩ này biến thành xương khô. Bọn họ vốn nên là những trượng phu cường tráng, phụ thân đáng kính của con cái họ.
“Có lẽ, ta cuối cùng rồi chỉ là tiểu nhân vật bình thường.” Trần Tiểu Thiên cười khổ nghĩ.
Bất quá có cái tiểu nhân vật nào như mình, mới vừa ký văn tự bán mình, ngủ ở phòng chứa củi trên đống cỏ khô, vẫn còn đang suy tư có nên muôn chinh phục thiên hạ hay không không?
Trần Tiểu Thiên vỗ vỗ cái trán, hay là suy nghĩ một chút xem ngày mai làm sao ứng phó với cái ả yêu phụ kia xem sao.
Nghĩ đến sự đẹp đẽ cùng mị thái của ả yêu phụ mà Trần Tiểu Thiên tự cho là hồ li tinh hóa thân, hắn không nhịn được chỗ kín cảm thấy chật chội. Nhìn ả ta có thái độ đối với phái nam như vậy, yêu phụ nhất định là nữ nhân có ham muốn khống chế cực mạnh. A không tin nam nhân, đối với nữ thị vệ trưởng bên cạnh
cũng chưa chắc có mấy phần túi nhiệm ả lại không thèm để
ý chút nào đem Ngưng vũ đánh cuộc, làm cho hắn dùng làm vật để biểu diễn thần tích của gậy xoa bóp.
Trần Tiểu Thiên nhớ tới thân thể trắng thơm của Ngưng vũ, có chút hối hận lúc ấy không sờ thêm vài cái, nói không chừng lúc đó Tô Hỷ Muội sẽ không phản đối.
Còn có A cơ man... Trần Tiểu Thiên trong lòng giống như bị độc xà cắn một cái, mơ hồ co rút đau đớn.
Hiện tại Trần Tiểu Thiên đã biết sự tình chân tướng. Tôn mặt thẹo cùng Qua Long đã toa rập cùng nhau, chuyên ngó chừng những kẻ cùng đường, đến hiệu cầm đồ cầm đỡ vật dụng để tiêu. Bọn chúng đã âm thầm đem họ bắt làm nô lệ, sau đó mượn danh nghĩa thương quán lén đem buôn bán.
Thật bất hạnh, hắn cũng đã trở thành những con mồi của những kẻ này. Rất may là hắn có sinh tử căn, hấp thu được tử khí, học được từ Vương Triết cách tu luyện chuyển hóa từ tử khí thành sinh khí và giữ rịt chúng trong cơ thể, biến nó thành sinh cơ cho hắn. Đại khái A cơ man có thể đã nhận ra chút dấu vết sinh cơ này, ham chút lợi ích vặt để hấp thu tinh lực, và cùng để dày vò trêu ghẹo hắn cũng nên.
Cũng có thể, trong khi hắn ở trong tù của thương quán, ở biệt viện địa lao, Tô Hỷ Muội đã phát hiện hàng hóa hiệu cầm đồ nhận được, phái người truy xét người cầm. Đám người Qua Long nghe được tin tức, cho là chuyện buôn bán nô lệ bại lộ, cho nên gọi A cơ man tới, bảo nàng ta lừa gạt hắn chạy trốn, để tốt nhất dùng danh nghĩa đào nô giết chết hắn.
A cơ man làm như vậy, hắn không có chút phòng bị nào tin lời nàng, chạy ra địa lao, nhưng ngay sau đó bị Qua Long vây quanh. Nếu không phải Ngưng Vu vừa lúc chạy tới, thi thể của hắn lúc này đã lạnh rồi.
Điều Trần Tiểu Thiên không rõ chính là, A cơ man nếu muốn giết mình, tại sao muốn chủ động cùng mình ân ái? Muốn hấp tinh hắn, hay chỉ là bởi vì thương hại cho một kẻ sắp bị giết chết?
Rồi dấu vết máu cùng màu mắt tóc của nàng ta... Có phải là máu thật hay máu giả... Hắn thắc mắc chẳng hiểu A cơ man tại sao phải làm như vậy...
Đang lúc suy nghĩ miên man, nơi xa chợt truyền tới một thanh âm kỳ quái.