Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 67: Sóng ngầm



A cơ man mặc quần áo vào, Trần Tiểu Thiên mở cửa phòng ra, gió đêm mát mẻ tràn vào bên trong phòng, quét đi không khí phiền muộn. Ánh trăng nhàn nhạt vay trên tảng đá giống như quầng hào quang lập lánh. Trần Tiểu Thiên ngồi trên thềm đá duỗi thẳng hai chân, thoải mái uốn lưng một cái.

A cơ man đi tới, nghiêng người ôm hắn. Cảm giác như vậy thật không tệ, minh nguyệt ở trời, gió nhẹ, bên cạnh còn có tiểu mỹ nữ thỏ thẻ kê chuyện. Một câu chuyện thật ly kỳ về bộ tộc thờ thân răn, có vẻ là hậu duệ của rắn, văn minh phát triển cũng đáng kể, nhưng rất tiếc bị kẻ thù tấn công, đến bay giờ gần như tuyệt duyệt. Qua lời kê của A cơ man, thế giới kỳ lạ này như mở thêm ra cho Trần Tiểu Thiên một điều bí mật. Đó là con ngươi có vẻ như không phải là chủng tộc chủ tể duy nhất ở thế giới này. Và có lẽ họ cũng không phải là chủng tộc bản địa, vì theo lời A cơ man nói, bộ tộc của nàng không thuộc chủng tộc người thật sự, mà là một chủng tộc mang trong người dòng máu của thượng cổ thần thú. A cơ man gọi đó là huyết thống truyền thừa. Có kẻ trong bộ tộc gặp cơ duyên nào đó, dòng máu này được kích hoạt, phát triển trong người những thần thông kỳ lạ, đặc biệt là có thể huyễn hóa thành xà.

Theo A cơ man, nàng còn biệt nhiều chủng tộc truyền thừa trong truyền thuyết, ví dụ như thần dực tộc có cánh, ma tộc ho tộc, ưng thân nhân, tích dịch nhân,... Những kẻ mang trên mình dấu hiệu của chủng tộc đặc thù này thường có năng lực siêu quần. rất tiếc, trong bộ tộc của A cơ man, tỷ lệ cá nhân mang chủng tộc truyền thừa ngày càng ít, có lẽ do quá trình chung sống hòa nhập với nhân loại, để cuối cùng suy yếu đi, dần dần bị tuyệt diệt.

Và nàng cũng thú nhận một điều là, sở dĩ nàng chấp nhận mật mưu cùng bạn Qua Long hại hắn, một là vì hắn rất giống anh trai mình, hai là nàng cảm nhận được ở hắn một thứ khí tức một nguồn chân dương cực mạnh. Tộc nhân của xà tộc muốn kích hoạt khí mạch truyền thừa, thường áp dụng rất nhiều cách ví dụ như cực hạn huân luyện, tiến hóa về võ công hoặc tu vi hấp thu huyết thực (đặc biệt là xà huyết), và dụ dỗ, thông qua thôn phệ hấp thu một lượng khí huyết chần dương cực lớn từ nhân loại hoặc đồng tộc.

A cơ man quyết định hiến thán cho Trần Tiểu Thiên là vì nàng muôn tận dụng cơ hội thấp thu hết chân dương nồng đậm trên người hắn, kích thích khí mạch truyền thừa trên cơ thể. Thật đáng tiếc, nàng không thành công, mà ngược lại bị hắn hấp tím hết nguyên âm mà nàng cố gắng tu tập mị công, tích tụ trên cơ thể. Dù A cơ man không dám hỏi, nhưng có vẻ như nàng rất ngưỡng mộ “hấp tinh đại pháp” của Trần Tiểu Thiên, tự trách mình quá non, vì một con người có chân dương nồng đậm như vậy nhất định phải là một cao thủ về song tu, biệt tự giữ cho nguyên dương không phát tiết. A cơ man không nhận ra điều đó, tự trách đã tự lấy dây mà trói chân tay mình

Trần Tiểu Thiên cười xòa, cảm giác mình đang lạc vào thế giới thần thoại, lặng yên lắng nghe, mơn man vuốt nhẹ làn da A cơ man, ngửi mùi hương tỏa ra trên tóc nàng. Hắn tự nhủ những thứ hắn trải qua đủ đã ly kỳ rồi, còn chuyện hấp tinh gì đó chẳng qua hắn gặp may. Dù gì lúc nãy hắn đã thật sự tiết xuất nguyên dương, không biết có tác dụng gì với A cơ man hay không?

Đáng tiếc, thời gian quá ngắn tạm, trước khi đến ở khách sạn Trần Tiểu Thiên đã quyết định chủ ý, muốn thừa dịp Tô Hỷ Muội cùng Ngưng vũ không có cơ hội, tối nay sẽ đưa A cơ man đi.

- Em còn có ca ca à?

A cơ man gật đầu.

- Em biết hắn ở nơi đâu sao?

A cơ man do dự một chút, lại gật đầu.

- Vậy thì tốt.

Trần Tiểu Thiên thở phào, buông lỏng tâm sự. Nếu như không có người chứa chấp, hắn thật không yên lòng để A cơ man một mình sống cuộc sống bên ngoài.

- Em đem những số tiền tiền này, đi tìm ca ca của em.

A cơ man trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

- Mạn Nhi biết rồi.

Nàng thiện giải nhân ý như vậy, cũng làm cho Trần Tiểu Thiên kinh ngạc.

A cơ man ngước mặt lên:

- Mạn Nhi biết, chủ nhân hiện tại không tiện mang theo Man Nhi...

Trần Tiểu Thiên với vẻ mặt đau khổ nhìn trang phục của mình. hắn bây giờ vân là nô bộc của thương quán, đem A cơ man theo bên người, đâu chỉ là không tiện không thôi.

- Nhưng chủ nhân phải đáp ứng em, nhất định phải tới tìm Mạn Nhi.

- Ta đáp ứng.

A cơ man cười, vành mắt ửng đỏ. Trần Tiểu Thiên vội vàng tìm thoại đề khác:

- Em biệt đi như thể nào sao? Đường xa như vậy đường A cơ man nói:

- Chủ nhân cho Mạn Nhi tiền, mua mười tên đầy tớ cũng đủ rồi.

Ở Ngũ Nguyên thành, năm mươi lượng bạc có thể mua ba tên đây tớ cường tráng, cho dù một gã thú man nhân hung hãn giá bán cũng bất quá một trăm lượng bạc. sồ tiền ở trên người A cơ man đủ mua hơn bảy mươi tên đầy tớ bình thường, hoặc là mười hai tên nô lệ thú man. Như vậy xét ra, Trần Tiểu Thiên mới ý thức, rằng hắn từ trên người của Tô Hỷ Muội bóc lột trở lại đích xác là một khoản tiền lớn.

Suy nghĩ một chút, Trần Tiểu Thiên vừa dặn dò:

- Cẩn thận chớ bị người của Bạch hổ thương quán thấy.

A cơ man thông minh không hỏi nhiều, nàng cúi xuống hôn lên cổ, lên lưng bàn chân của ở Trần Tiểu Thiên Vừa hôn nàng vừa thấp giọng giải thích:

- Đây là phong tục ở đây, mà nô lệ cùng chủ nhân chia ra, phải hôn bàn chân hoặc gót chần của chủ nhân.

Trần Tiểu Thiên rất muốn nói cho nàng biết, ngươi đã không còn là đây tớ nữa rồi. Nhưng không đợi hắn mở miệng A cơ man đã nói:

- Chủ nhân tha thứ cho Mạn Nhi rồi sao?

Trần Tiểu Thiên cười nói:

- Em đoán coi?

A cơ man nhẹ cười:

- Mạn Nhi biết, chủ người đã tha thứ cho Mạn Nhi rồi.

- Tại sao?

Thiếu nữ mở trừng hai mắt, nhỏ giọng cười:

- Chủ nhân thật là hùng dũng lúc thức dậy, Mạn Nhi đã cảm nhận được.

- Hmm,...

Trần Tiểu Thiên cười:

- Không trách được ta, ai bảo em trêu chọc ta.

- Chủ nhân đối với sự hầu hạ của Mạn Nhi hài lòng không?

- ừ.

Trần Tiểu Thiên giả vờ làm bộ làm tịch:

- Cũng tàm tạm.

- Mạn Nhi lần đầu tiên làm, còn có chút mới lạ, sau này sẽ cố gắng.

Trần Tiểu Thiên cười nói:

- Sau này cần phải cố gắng lắm đó nha.

Mặc dù A cơ man không nói gì, nhưng Trần Tiểu Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng Qua Long cùng những người kia hiếp bức nàng như thế nào. Nghĩ thông suốt ngọn nguồn mọi chuyện, Trần Tiểu Thiên không trách A cơ man, mà là tràn đây sự đông tình đối với nàng. Thế giới này kẻ mạnh hiếp yếu, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, luật pháp quá lỏng lẽo. Hắn đồng tình A cơ man, nên mới không tiếc đắc tội yêu phụ Tô Hỷ Muội, đem nàng chuộc đi.

Sắp chia tay, A cơ man có chút lưu luyến khoác ống tay áo chủ nhân, một lúc lâu mới thấp giọng nói:

- Lướt qua đại tuyết sơn, ở trong rừng rậm cách đây hơn hai nghìn dặm có một thành thị ở giữa núi rừng. Mạn Nhi sẽ ở nơi đó chờ chủ nhân.

Trần Tiểu Thiên gật đầu, hắn biết thành này hơn phân nửa là nơi tập trùng của xà nhân, có lẽ là cứ điểm cuối cùng nên A cơ man mới đắn do như vậy. Chắc nơi đó có anh trai của A cơ man, ở đó có anh trai chiếu cố, nhất định nàng sẽ an toàn.

- Chủ người đã mua Mạn Nhi, tiền dư thừa Mạn Nhi sẽ thay chủ nhân bảo quản.

A cơ man chấp hai tay lên ngực, thành khẩn nói:

- Xà thần linh thiêng, A cơ man ba sẽ chờ chủ người tim tới, A cơ man ba na sẽ đem tài phú của mình dân cho chủ nhân.

Đêm hôm đó, Trần Tiểu Thiên cuối cùng không hôn đưa tiễn khi A cơ man rời đi. Chủ nhân không nên tiễn đầy tớ giống như đưa tiên bằng hữu của mình. A cơ man nói như vậy. Nàng hầu hạ Trần Tiểu Thiên nằm ngủ, cho đến khi hắn ngủ thiếp, mới lặng lẽ rời đi.

Trần Tiểu Thiên ngủ say, rồi hắn mơ về trái đất. Hắn chợt nhớ Uyển nhi của hắn da diết, băng khoăn không biết giờ này nàng sống ra sao...

Trong ánh trăng mờ, huyệt Thái Dương truyền tới cơn đau nhói như có vật bén nhọn đâm vào. Trần Tiểu Thiên giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, bộ ngực phiền muộn muốn ói. Hắn dùng lực lắc đầu, tiếp theo sau lưng dâng lên cảm giác ớn lạnh cả người.

Cảm giác như vậy hắn đã rất quen thuộc. Mỗi khi phụ cận có người tử vong, những hơi thở tử vong từ huyệt Thái Dương theo sinh tử căn tràn vào thể nội, lúc nào cũng sẽ mang đến loại cảm giác khó chịu này.

Trần Tiểu Thiên theo bản năng vểnh tai. Hắn lúc này tu vi dùng để phòng thân chỉ có thể nói có còn hơn không, nhưng tai mắt thì bén nhạy hơn rất nhiều. Khi hắn đem lực chú ý tập trung ở màng nhĩ, thính lực lập tức tăng lên gấp bội bằng tốc độ mà hắn không thể nhận ra được. Hiện giờ, ngay cả tiếng côn trùng yếu ớt nơi xa cũng trở nên rõ ràng.

- Sư ca... Hắn... Hắn...

Một thanh âm non nớt run rẩy mơ hồ truyền đến.

Một người khác hừ lạnh:

- Sợ sao?

- Nhưng hắn là...

Thanh âm của nam tử kia truyền tới ở trong gió, đứt quãng:

-... Dưới mắt Quần Long Vô Thủ, ai không muốn chia một chén canh... Ta không giết hắn, bọn chung sớm muộn gì cũng giết chúng ta.

Trong chốc lát, người thiếu niên kia nhỏ giọng cười nói:

- Triệu sư ca thật là hảo công phu... Động huyền cửu thức, Từ sư ca... đã bị đâm xuyên cổ họng. Hắn nằm mộng cũng không nghĩ ra tu vi và kiếm pháp của Triệu sư ca lại tinh tiến như vậy...

Họ Triệu đắc ý cười, phân phó:

- Phóng ra một hỏa cầu, biến hắn thành tro bụi cho rồi...

Trần Tiểu Thiên nằm im đợi khoảng mười phút đồng hồ, không có thanh âm nào truyền đến nữa, mới thở nhẹ ra một hơi. Không ngờ tới hắn vừa đụng vào một vụ mưu sát. Không biết bọn chúng là ai, nghe khẩu khí giống như là đồng môn nhưng tự giết lẫn nhau. Trần Tiểu Thiên lắc đau, những người này đều gọi nhau là sư ca sư đệ, lúc trở mặt lại ngoan độc còn hơn cả đối với địch nhân.

Từ trong mộng tỉnh lại, Trần Tiểu Thiên không còn buồn ngủ nữa. Trên áo hắn còn dính mùi thơm của A cơ man, đóa hoa tươi đó hiện giờ mờ mịt không biết đi đâu. Lúc này đầu óc tỉnh táo lại, Trần Tiểu Thiên ý thức được có chút không ổn. A cơ man lúc ly biệt không nói tới mẫu thân của nàng. Nàng đối với hắn chỉ là một chủ nhân tiện nghi mà thật tình như vậy, làm sao có thể đối với mẫu thân bỏ mặc thế kia? Nha đầu này ngoài miệng không nói, lại không để cho mình đưa nàng đi, hơn phân nửa là sợ hắn lo lắng, lặng lẽ đi tim mẫu thân rồi.

Trần Tiểu Thiên thở dài, hi vọng nha đầu vận khí đủ tốt, có thể thuận lợi tim được mâu thân cùng ca ca. Trong thời loạn thế này, bất kỳ ai cũng chẳng còn công sức để quan tâm đến người khác nữa...

Trở lại chỗ Tô Hỷ Muội, sắc trời vừa sáng. Mấy tên nô bộc dậy sớm đang vẩy nước quét nhà trong đình viện, chỉ nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, liền không hề để ý tới hắn nữa.

-----o0o-----