Một đêm mưa bão tầm tã. Những cơn gió cuồng nộ đang gào thét bên song cửa. Những ngôi nhà nhỏ rung lên từng hồi bần bật, tưởng chừng có thể bị gió cuốn bay đi bất cứ lúc nào. Trong một ngôi nhà đã tắt ánh đèn, một dáng người nhỏ bé ngồi thu lu trong một góc giường, trong ánh mắt cậu vẫn còn vương lại những nét hỗn loạn, dường như cậu vừa gặp phải một cơn ác mộng nào đó:
-Lại là giấc mơ đó. Lại một lần nữa…..
Cậu ngồi thở dốc trong bóng tối một hồi lâu, đôi vai run lên vì lạnh nhưng vầng trán lại ướt đẫm mồ hôi. Những ánh chớp lưa thưa hắt sang từ bên cửa sổ thi thoảng làm sáng lên khuôn mặt cậu. Một khuôn mặt có những nét cứng cỏi nổi lên giữa những nét trẻ con toàn thể. Một khuôn mặt nói lên chủ nhân của nó vẫn còn rất nhỏ tuổi,chỉ tầm 12,13 tuổi, mặc dù cậu tỏ ra trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa khá nhiều.
Khi ở nhà ông cậu, Trần lão, vẫn thường gọi cậu là Tiểu Vũ, vì ông kể rằng ông đã nhặt được cậu bên bờ biển cũng trong một đêm mưa gió như thế này. Cậu đã sống với ông từ đó tới giờ. Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn thường hay có những giấc mơ kì lạ. Đó là những giấc mơ về một khu vườn rất rộng lớn, nơi mọc đầy những loài cây kỳ hình bát quái mà cậu chưa từng gặp qua hay hình ảnh về một khoang thuyền của một con tàu vĩ đại, nơi khuôn mặt của ba mẹ cậu hay những người xung quanh đều được bao phủ trong những quầng sáng mờ mịt.
Dường như có những kí ức đã bị phong ấn ẩn sâu ở một góc đó trong đầu cậu. Và nó luôn luôn thôi thúc cậu phải tìm ra chúng. Luôn luôn là như vậy.
Mà muốn làm được điều đó, trên Tiên Võ đại lục cường giả vi tôn này, thì cậu cần có được sức mạnh, thật nhiều sức mạnh, vì chỉ có sức mạnh cường đại mới có thể đạt đươc tự do thật sự, mới có thể thấu hiểu được những điều kì bí trong thiên hạ. Đó là những điều mà ông Tiểu Vũ đã nói với cậu, rằng thế giới này vô cùng rộng lớn, nếu chỉ cam phận làm phàm nhân, dù cho đi xa nhất cũng chỉ có thể thấy được một góc của nó mà thôi.
Thậm chí trong thôn xóm nhỏ này cũng có câu chuyện tương truyền rằng: 400 năm trước đã từng có một người họ Ngô năm 13 tuổi gặp chuyện phải rời đi, tận 100 năm sau mới có người trong dòng tộc nhìn thấy ông ấy cưỡi mây trở về, dung nhan chỉ mới đỗi trung niên, đặc biệt ông còn học được những phép thuật phi thường, như hô mây gọi gió, dời non lấp bể. Vì vậy ông ta được tạc tượng lại và cầu cúng như một vị thần bảo hộ trong làng.
-Thành tiên sao, nghe thật là phấn khích… Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Vũ hiện lên nét cười, và rồi cậu thiếp đi trong những tiếng mưa bão đùng đoàng bên ngoài.
Sáng sớm, mặt trời dần ló dạng từ đằng xa, bầu trời quang đãng không một gợn mây, trái ngược hoàn toàn với quang cảnh mây đen ùn ùn của ngày hôm qua. Tiểu Vũ đã thức dậy từ lâu, cậu đang cặm cụi trong bếp làm thức ăn sáng. Khói bếp bay lên cao cao tựa như một làn mây trắng . Một ông già tóc bạc phơi sương đang ngồi ngoài sân hóng gió biển. Ông có một khuôn mặt điềm đạm, hiền từ, nhưng ẩn dưới đó là những dấu vết của những kẻ đã nhìn thấu được cuộc đời mới có được.
Ông chính là Trần lão, người đã chăm sóc cho Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn. Thời còn trẻ ông đã từng xông pha bốn bể, thăm thú nhiều nơi. Những vùng đất khắp Việt Quốc gần như đều đã từng in dấu chân ông. Thậm chí ông đã từng đi đến chốn Mai Sơn ở cực Bắc Việt Quốc, nơi cách đây gần trăm vạn dặm.
Tuy vậy, ông lại không lập gia đình, và như một cánh chim tuổi về chiều, ông chọn làng chài này để làm chốn dừng chân. Ông vẫn còn nhớ như in cái đêm 10 năm trước, trong một đêm mưa bão khủng khiếp, những con sóng ngoài xa cao đến hàng trượng. Ông đang ngồi ở trong căn nhà xiêu vẹo này mà lo lắng nhìn ra ngoài xa, bỗng nhiên ông nghe thấy một tiếng trẻ con khóc rất to, hay đúng hơn là âm thanh ấy dường như xuyên qua màn mưa nặng hạt mà truyền thẳng vào trong đầu ông.
Đó là lần ông nhặt được Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ khi ấy chỉ mới chừng hơn được 1 tuổi, cậu được đặt gọn trong một cái bọc đỏ, bao xung quanh là một màn sáng màu vàng nhạt, dường như ngăn cách hoàn toàn cậu bé với thế giới bên ngoài, mặc cho cơn bão hoành hành bên ngoài, đứa nhỏ bên trong vẫn không bị ướt một chút nào. “Thật là kì diệu”- Trần lão khi đó và đến tận bây giờ vẫn nghĩ như vậy.
Trên bọc ngoại trừ có in một tiêu ký hình cánh chim hoàng kim và một chữ triện vô danh tối màu thì không còn điều gì khác lạ cả. Sau đêm đó thì vầng sáng cũng biến mất và cái bọc cũng không còn biến hóa gì nữa. Tuy nhiên Trần lão vẫn giữ nó lại vì giá trị kỷ niệm của nó cũng như vì nó chính là manh mối duy nhất để tìm kiếm thân nhân của Tiểu Vũ.
-Tiểu Vũ, con đã nấu ăn sắp xong chưa. - Đặt cái tẩu nặng nề sang một bên, Trần lão gọi với vào trong.
-Xong rồi ông à, con ra ngay đây.
Tiểu Vũ dọn một mâm ăn lên bàn, trong mâm chỉ cơm trắng và một vài món cá đơn giản. Trên mặt cậu vẫn còn nhá nhem tro bếp, nhưng nụ cười của cậu hôm nay thật sáng sủa như bầu trời hôm nay vậy. Cậu trông khỏe khoắn và xinh xắn như một con chim sắp rời tổ. Hôm nay là ngày cậu sẽ lên đường, và đây là bữa ăn cuối cùng của 2 ông cháu. Cậu không muốn sự u sầu làm nền cho buổi chia tay này.
-Ông à, hôm nay cháu sẽ theo Thất thúc ra Thanh sơn trấn đấy. - Tiểu Vũ vừa xúc cơm vừa nói.
-Vậy à Tiểu Vũ, thế thì cháu hãy ăn nhiều một chút để còn có sức đi đường nữa.
-Ông à ông cũng phải ăn nhiều lên để có sức khỏe đấy.
-Ông già rồi, chẳng còn ăn được bao nhiêu đâu cháu à.
Cả bữa ăn, Trần lão chỉ ăn 1 chén cơm và qua loa vài miếng cá, sau đó ông không động đũa nữa. Tiểu Vũ đã sắp ăn xong chén thứ 3, nhưng có gì đó làm cổ họng cậu nghẹn cả lại. Mặt cậu đỏ lên, và cậu thấy hốc mắt mình cay cay. Trần lão năm nay đã ngoài lục tuần, lần này ra đi không biết bao giờ mới trở lại. Cậu sợ đây sẽ là lần cuối cùng được ngồi ăn chung một mâm với ông mình.
-Ông à, hay là cháu không đi tu tiên nữa, ở lại đây sống với ông nhé.
-Đứa cháu ngốc, ta đã nói bao lần rồi. Người già như gốc cây đã mục, người trẻ như mầm cây còn non. Ta đã già rồi, mất đi không tiếc, chỉ tiếc nếu vì ta mà một mầm non chết yểu thì có phải quá lắm không. Đại hội khai sơn đã sắp bắt đầu, vỏn vẹn mười năm mới tổ chức một lần. Nếu lần này cháu không đi, ắt không còn cơ hội.
Rồi ông thẫn thờ ngồi đó, chìm trong những dòng suy tưởng về ngày xưa. Ông nhớ về một người ăn mày ven đường mà ông đã từng cứu trong những năm ngao du sơn thủy. Người ăn mày đó đã nói với ông rằng:
-Nhìn người ấn đường sáng sủa, trong người ắt có linh. Đáng tiếc năm nay đã gần 30, số phận đã định chỉ có thể làm phàm nhân, không còn cơ hội khai môn tích mạch. Phàm nhân dù giỏi cách mấy rồi cũng phải chết già, cũng bị nhốt trong cái thiên khung nhỏ bé của Việt quốc này. Thật là đáng tiếc thay. Ta cho ngươi một khối lệnh bài này, nếu sau này có con cháu, hãy bảo nó đi đến Tuế Nguyệt thành, sẽ có một hồi cơ duyên.
Nói rồi ông ta biến đi mất dạng.
Về sau trong những năm phiêu bạt, ông cũng đã từng đi qua Tuế Nguyệt thành, cũng đã từng đi qua nơi cực Bắc của Việt quốc, nơi có dãy núi Mai Sơn hùng vĩ chắn ngang. Đến khi đó thì ông đã hiểu được lời nói của lão ăn mày già. Ông đã 5 lần 7 lượt thử vượt qua dãy núi đầy sương mù đó, nhưng kết quả mọi lần đều như nhau. Ông bị lạc đường và quay trở ra nơi ban đầu.
Cho đến khi ông gần kiệt sức và sắp bỏ cuộc thì có một chàng trai áo xanh đi ngang qua. Chàng trai bảo ông rằng:
-Nơi Mai Sơn này có thiết lập trận pháp cấm chế, phàm nhân không có linh khí thì không thể nhìn thấu. Đây là các bậc đại năng làm ra để ngăn cản yêu thú vượt qua, và cũng đồng thời là hạn định ranh giới tiên phàm. Ông hãy quay về đi thôi.
Nói rồi chàng trai lấy ra một pháp khí hình chiếc lá, nhảy lên trên rồi bay vút đi.
Về sau khi đi ngang qua Tuế Nguyệt thành, ông đã được người dân trong thành kể lại, cứ 10 năm một lần, sẽ có một đợt phàm nhân tụ hội để tuyển lựa thiếu niên dưới 15 tuổi tu luyện thành tiên. Những người được chọn sẽ được đưa đến Thiên Không sơn cách đó trăm dặm để tu hành. Người ta kể rằng mỗi một đợt phàm nhân tu hội là một kì long tranh hổ đấu, anh tài thiếu niên xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Về sau có một số người quay trở về và họ đều trở thành những cao thủ nổi danh trong giới giang hồ. Họ đều được thống nhất gọi bằng cái tên Bát môn cao thủ, ý chỉ những người này đều đã thông bát môn, thoát phàm tục. Dù rất thành danh trong giới hắc bạch lưỡng đạo, nhưng họ vẫn luôn tỏ ra tiếc nuối và khiêm tốn khi nói về bản thân:
-Ta tuy đã thông bát môn nhưng lại không có linh căn, nên đường tu đạo không có gốc rễ, chỉ có thể làm hổ trong loài người, mà không thể trở thành thần long chân chính thấy đầu không thấy đuôi.
Tiếng khóc sụt sùi của Tiểu Vũ mang Trần lão trở lại hiện thực, dù chín chắn cách mấy Tiểu Vũ cũng chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi, vẫn còn nguyên vẹn tính tình ngây thơ trẻ con của mình. Trần lão nén một hơi thở dài, vỗ vai dỗ dành Tiểu Vũ:
-Đại trượng phu trên đời không dễ rơi nước mắt, nếu con cứ khóc nhè như thế thì lúc nào mới trưởng thành đây.
-Oa oa oa con không muốn trở thành đại trượng phu. Con chỉ muốn mãi được ở bên cạnh ông thôi… hu hu...
Nói rồi Tiểu Vũ ôm chặt lấy Trần lão càng khóc dữ hơn. Trần lão nhẹ nhàng vỗ về cậu, trong đôi mắt trí tuệ của ông dường như cũng đã đong đầy nước mắt.