Tiên Ma Chí

Chương 25: Trận chiến cuối cùng



Những bông tuyết bắt đầu lất phất rơi, khẽ đậu trên vai của nhóm người đang rong ruổi chạy trốn. Họ rất nhanh vượt qua thung lũng tuyết kia, băng qua một sườn đồi rồi lại hạ xuống một đồng cỏ mượt. Chợt một tiếng cười ghê rợn vang lên, tựa như tiếng quạ kêu hòa lẫn với âm thanh tiếng người la hét thảm thiết, 2 bóng đen rất nhanh vượt lên từ phía sau, vừa vặn phong tỏa đường chạy của cả 5 người.

Hai bên yên lặng nhìn nhau một lúc, vừa đủ thời gian để đánh giá lẫn nhau. Nếu cho Tiểu Vũ dùng 2 từ để hình dung bọn họ, thì chỉ có thể là: quái dị, vô cùng quái dị. Tên đứng bên trái là một tên hòa thượng, trên thân khoác một tấm áo cà sa màu huyết dụ đã cũ cùng với một nụ cười luôn thường trực trên mặt, một nụ cười rạng rỡ như một con thú ăn thịt đã tìm được con mồi khoái khẩu . Tay hắn cầm một cây thiền trượng trắng hếu, tựa như được đẽo gọt từ một khúc xương lớn, trên đầu trượng còn mắc nhiều vòng xuyến đã rỉ sét. Trên cổ hắn đeo một chuỗi đầu lâu nhỏ tinh xảo, trong hốc mắt vẫn còn sáng lên ánh lân tinh quỷ dị.

Tên kế cạnh cũng quái dị không kém hắn là bao. Tiểu Vũ nhìn đi nhìn lại vài lần vẫn không thể phân biệt hắn là nam hay nữ. Nhìn sơ bộ “hắn” trông giống một nam nhân trong trang phục thư sinh, những vẻ đẹp của khuôn mặt và ánh nhìn sắc sảo thì có thể khiến mọi nữ nhân phải ganh tị. Khuôn mặt “hắn” được trang điểm đậm và mái tóc dài được búi cao. Nhưng điểm kỳ lạ nhất là “hắn” có hầu kết trên cổ, chính điểm này thật sự làm cho Tiểu Vũ mù mờ.

“Hắn” là người phát ngôn trước, “hắn” nói bằng một chất giọng không nam không nữ, eo éo rất khó nghe:

-Tiểu nữ xin chào các vị bằng hữu. Hôm nay ta quả thực không muốn đánh đánh giết giết với quý vị. Nếu các vị bằng lòng giao nộp, thì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện cùng nhau. Đặc biệt là cô gái đằng kia, ta quả thực rất hâm mộ vẻ đẹp của muội đấy, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ bí quyết được không- Vừa nói “hắn” vừa kết tay thành một thế liên hoa chỉ vuốt vuốt tóc làm cho Phong Phi Vân nổi hết da gà lên.

Thấy một hồi lâu vẫn không có ai đáp lại, tên hòa thường kia cười nói:

-A di đà phật, đại tỷ thật là nhân từ. Nhưng có những kẻ không muốn uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt. Tên già kia, ngươi là Phong Dạ có phải không? Lần trước ngươi đã phế một tay của Quỷ Khốc đệ đệ, lần này ta sẽ phế lại cả hai cánh tay ngươi để đền bù- Hắn liếm liếm môi, nói thêm một câu mà chỉ có tên đồng bọn nghe được: Đã lâu rồi không được thưởng thức thịt người, thật là khiến người ta thấy nhớ mà.

-Rồi sẽ có cơ hội thôi- tên kia đáp lại.

Tên hòa thượng đột ngột xông tới chỗ Phong Dạ, dùng thiền trượng bạch cốt theo thế lôi đình vạn quân giáng xuống. Một tiếng loảng xoảng lớn vang lên, Phong Dạ súc thế từ nãy giờ rất nhanh tung quyền đáp trả. Quyền phong va chạm mạnh mẽ với đầu trượng, không biết bạch cốt kia là xương của loài thú nào mà một quyền phá núi của Phong Dạ không thể làm nó sức mẻ mảy may.

Hai người giằng co thông qua thiền trượng, âm thầm so đấu nội công chân khí. Đột nhiên, từ phía đuôi trượng một lực hút quỷ dị cuốn lấy chân khí của Phong Dạ. Kinh hãi, Phong Dạ liền dụng chiêu Phong hồi lộ chuyển đánh bật đầu trượng đi. Thiền trượng xoay một vòng trên tay tên hoà thượng trước khi tiếp tục đánh tới. Hai người bắt đầu một màn đánh nhau bất diệc nhạc hồ.

Phía bên kia, Hà cô nương cũng bắt đầu ra tay, vừa ra chính là Ngân Vũ tuyệt mạch châm bí truyền của Bách Hoa trai. Tiểu Vũ chợt thấy một màn mưa bạc xuất ra từ đôi bàn tay búp măng của Hà tỉ tỉ, chúng mang một vẻ đẹp vừa diễm lệ lại vừa nguy hiểm. Ở tâm điểm của màn mưa đó, “hắn” chỉ nhếch mép cười nhẹ. Khẽ phất ống tay áo rộng, những sợi tơ rất mảnh phóng ra vừa vặn chặn đứng cơn mưa châm. Không dừng ở đó, hắn liên tục huy vũ hai tay ra xung quanh, những sợi tơ bắt đầu toả ra bốn phía khiến cho Bao Tam Ca 4 người đều phải đau khổ chống đỡ.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy một mạng nhện cực lớn đang được hình thành, còn bọn Tiểu Vũ như những con mồi xấu số đang tích cực giãy giụa. Bao Tam Ca cố gắng huy động thanh phá đao của mình trong trạng thái Cử Khinh Nhược Trọng làm cho từng đợt tơ nhện bị đánh tan, tuy nhiên lại có tầng tầng lớp lớp khác tiến đến. Phong Phi Vân đang sử dụng thức thứ 4 trong Thiên Phong quyền Phong Vũ Càn Khôn, sử dụng linh hoạt hai tay để cuộn tròn những sợi tơ với nhau thành một quả cầu tơ lớn trước mặt, trông anh có vẻ là người nhàn nhã nhất trong nhóm.

Trảo Ngư Thủ của Tiểu Vũ là chiêu thức bị khắc chế nhiều nhất, khi những sợi tơ nhện này vừa có niêm lực, vừa vô cùng sắc bén có thể dễ dàng cắt qua tay trần. Tiểu Vũ đau khổ chống đỡ một hồi thì thấy tay mình tê dại hẳn đi. “Trong tơ nhện có độc” - Tiểu Vũ buồn rầu nghĩ, “ Ta phải nghĩ ra cách chống đỡ khác”.

Hà cô nương bên kia cũng đang lâm vào tình thế nguy hiểm. Cô vốn là một y sư nên việc đánh nhau cũng không phải quá giỏi, nếu lúc cần kíp thì chỉ có thể hỗ trợ từ xa. Nhưng khi đối mặt với một đối thủ mạnh biến thái như thế này thì có vẻ võ công của cô vẫn còn chưa đủ tầm. Những sợi tơ bám vào trên áo cô, cắt tung chúng lên làm cô phải té bật về sau. Trông cô hiện giờ như một đóa hoa đang nở rộ giữa đàn bướm trắng.

Phong Phi Vân rất nhanh chóng lượn qua phía này. Hắn sử ra chiêu Phong Long Cuồng Vũ để mở đường, tựa như một con cuồng long đang cố vượt qua thiên la địa võng. Cuối cùng tốn bao công sức hắn cũng đã lượn tới nơi. Tiện tay đánh ra thức thứ 5 Toàn Phong Chưởng để mở ra một khoảng trống, hắn thở hổn hển quay đầu lại hỏi thăm:

-Nè Hà cô nương, cô có làm sao không?

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh tượng dụ hoặc phía sau thì Phong Phi Vân suýt nữa đã máu phun ba thước. Hắn cảm thấy trời đất hơi quay cuồng, máu nóng dồn lên bừng bừng. Rất không cam lòng quay đầu lại, nhanh tay vứt cái áo khoác về phía sau, hắn hỏi Hà cô nương:

-Cô có nghĩa ra cách nào đối phó tên này không?

-Đám tơ của hắn quá lợi hại, tôi chỉ có thể vô hiệu hóa chúng trong ít phút.

-Vậy là đủ rồi. Tôi sẽ thử triển khai thức cuối cùng trong Thiên Phong quyền, mặc dù nó chưa hoàn thiện lắm.

-Nhưng mà...

-Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Chúng ta phải liều mạng thôi.