Khi Tiểu Vũ tỉnh dậy đã là chuyện của 7 ngày sau. Một cơn mưa lớn đang trút xuống vùng Thư Hùng cổ đạo. Nước mưa luồn lách qua những khe đá, tạo thành một dòng suối nhỏ chảy vào hang. Chúng thấm ướt khuôn mặt đã khô cong mấy ngày của Tiểu Vũ, nhảy nhót tựa như đang kêu gọi cậu mau tỉnh dậy.
Tiểu Vũ từ từ mở mắt sau một thời gian dài, điều cậu cảm nhận đầu tiên là cái bụng đang kháng nghị dữ dội và cái khát cháy cổ họng. Cố hết sức đứng dậy một cách mệt nhọc, cậu vội lần theo nguồn nước đang tí tách chảy. Vần viên đá chặn cửa hang ra một cách dễ dàng, cậu đưa tay hứng lấy những giọt mưa nguồn mát lành. Sau một hồi uống nước thoả thuê, cậu khom chân ngồi yên lặng nhìn ngắm màn mưa trắng xóa và mù mịt.
Tiểu Vũ cảm thấy mình đã quên một điều gì đó quan trọng. Nhưng khi lục tìm trong kí ức thì đó chỉ là những khoảng trống mơ hồ. Cú sốc quá lớn với một cậu bé đã khiến cơ thể cậu phản ứng lại, nó chôn chặt những ký ức của cậu từ khi gặp Phong Phi Vân và tham gia chuyến hành trình đầy kích thích vào một góc sâu xa. Và giờ thì Tiểu Vũ đang nghĩ tới những bước đi tiếp theo của mình:
-Đầu tiên mình phải kiếm gì đó bỏ bụng đã. Ăn no sẽ khiến đầu óc thanh thoát hơn- Tiểu Vũ nghĩ nghĩ- Có vẻ mình đã quên một điều gì đó, nhưng điều quan trọng mình vẫn nhớ là phải tới Tuế Nguyệt thành trước đã. Những điều khác đành tính sau vậy.
Khi cơn mưa tạnh đi thì trời cũng đã sập tối. Tiểu Vũ kiểm tra lại bọc hành lý cất giữ trong người.” Vẫn còn đủ cả, thật là may quá, còn dư ra một cái lệnh bài đen đen nữa”- Tiểu Vũ lật lật cái Ám lệnh trong tay một hồi vẫn không nghĩ ra điều gì, cuối cùng lại đành cất vào trong. “ Giờ thì ta phải đi xuống thôi, nhưng chỗ này có vẻ hơi cao đấy”- Tiểu Vũ ái ngại nhìn xuống dưới, độ cao này thật sự có thể khiến một số người cảm thấy hoa mắt chóng mặt . “ Nhưng thật sự không còn cách nào khác, đành phải thử một lần thôi”-Sở dĩ Tiểu Vũ tự tin như vậy vì cậu đang cảm thấy trong người có một luồng sức mạnh thôi thúc trào dâng, dường như điều gì cũng không ngăn cản cậu được.
Tiểu Vũ không biết long huyết đã cải tạo lại thân thể cậu, giờ thì cậu đang có sức mạnh của một con man thú trong hình hài một cậu bé. Những ám tật gây ra bởi những trận chiến, trừ vết thương nặng ở tay trái đều đã được chữa lành, và Tiểu Vũ còn bất ngờ nhận ra mình đã khai mở được Hưu Môn nơi đan điền. Đó là thành quả của việc luyện công với phiến linh thạch trên đường cùng với sức mạnh của long huyết.” Niềm vui bất ngờ vẫn hay xuất hiện, nhưng lần này thì đặc biệt nhiều”- Tiểu Vũ thầm nghĩ.
Công cuộc xuống núi dễ dàng hơn Tiểu Vũ nghĩ. Cậu không mất bao nhiêu công sức đã xuống tới chân núi. Cậu quyết định sẽ kiếm một nơi đông người để hỏi đường rồi tính tiếp.
Nhiều ngày sau
Tiểu Vũ đang loay hoay bên một cái cây. Trên thân cây có một ký hiệu hình con thỏ đơn giản. Đây là kí hiệu mà cậu đã đánh dấu từ 3 ngày trước, và giờ thì cậu lại đi vòng về nơi này. Tiểu Vũ không giỏi trong việc định hướng cho lắm, và giờ thì cậu đã lạc đường.
-Sao lại như vậy được nhỉ- Tiểu Vũ tự hỏi- mình nhớ đã đi theo một đường thẳng cơ mà… Chỉ trừ một vài lúc đi kiếm ăn ra, hừm hừm.
Ọt ọt ọt, cái bụng của Tiểu Vũ chợt reo lên như đang kháng nghị việc từ tối qua đến giờ chưa có gì bỏ vào. Tiểu Vũ ngó nghiêng xung quanh một hồi, chợt cậu phát hiện ra một con thỏ hoang màu xám đang nấp ở gốc cây gần đó. Đôi mắt Tiểu Vũ sáng lên “ Trưa nay lại có súp thịt thỏ ăn rồi, mềm mềm dai dai, thật là ngon ứa nước miếng”. Tiểu Vũ vừa nghĩ nhanh chóng khinh công chạy qua đó.
Con thỏ vểnh đôi tai dài của mình lên nghe ngóng, rồi chuyển đôi mắt to tròn của mình qua bên này. Nó chợt nhìn thấy một con vượn ít lông với một ổ đầu tổ quạ đang băm bổ về phía mình. Quá hoảng sợ, thỏ ta ba chân bốn cẳng nhảy trốn. Nó hết băng sang rồi lại nhảy sang phải, lợi dụng hình thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình để liên tục khuất mình sau những thân cây to.
Tiểu Vũ liên tục ăn trái đắng trước chiến thuật này của con thỏ mặc dù cậu có tốc độ nhanh hơn. Khi cả hai chạy đến một vùng chống trải, Tiểu Vũ quyết định dứt điểm cuộc đi săn, cậu chạy vài bước lấy đà rồi tung người hết cỡ nhằm chộp lấy con thỏ ranh ma này. Không ngờ từ đâu có một mũi tên xuyên phá phóng nhanh về nơi này. Tiểu Vũ hoảng sợ lăn vù sang một bên. Con thỏ vừa nhảy về trước thì đã bị mũi tên găm vào chân, chỉ còn có thể lăn lộn một chỗ.
Tiểu Vũ cảnh giác quan sát xung quanh. Sau một hồi lâu thì cậu mới thấy một đoàn người xa xa cưỡi ngựa tiến về nơi này. Đi đầu là một thanh niên tuấn tú, anh ta có một khuôn mặt chữ điền, nhân trung rộng rãi, nhìn tổng thể toát lên vẻ hiền hòa nhưng ẩn trong đó là một nét uy nghi mà chỉ những người xuất thân quyền quý mới có được. Trên người anh còn đeo một cây được chạm trổ rất công phu, có vẻ như anh là người đã bắn ra cây cung vừa nãy.
Đi song song với anh ta là một cô gái trong bộ hắc phục, vừa bí ẩn lại vừa tôn lên những đường nét tuyệt vời, trên mặt cô đeo một màn ren mỏng nhưng không thể che đi hết được dung nhan tuyệt thế ẩn đằng sau đó. Tuy nhiên từ trên người cô toát ra một luồng khí chất sắc bén, lạnh lùng, khiến người khác mất đi ý nghĩ vọng động. Dường như chỉ khi cô nhìn về phía chàng trai bên cạnh thì mới có thể phát hiện một nét nhu hòa vụt qua rất nhanh.
Chàng trai cưỡi ngựa đã phát hiện cậu nhóc Tiểu Vũ đang núp trong lùm cây. Anh cười với vẻ hối lỗi:
-Đã làm chú nhóc sợ rồi. Nhóc đang bị lạc cha mẹ à, sao lại ở một mình trong rừng vậy?
-Đệ không bị lạc cha mẹ, nhưng đệ bị lạc đường mất rồi- Tiểu Vũ thật thà đáp.
-Vậy thì đệ muốn đi về đâu?- Chàng trai hơi tò mò về cậu nhóc này. Dù sao vẻ ngoài của Tiểu Vũ cũng còn rất nhỏ a.
-Đệ muốn đi về Tuế Nguyệt thành. Huynh có biết đường đi về đó không?- Đã mấy ngày mới gặp được một bóng người, Tiểu Vũ không để lỡ mất cơ hội hỏi thăm đường được.
-Ta đang đi về hướng kinh đô- chàng trai nói- nhưng ta có thể cho đệ đi theo một đoạn đến Tứ Phương trấn.
-Nếu được như vậy thì thật là tốt quá- Tiểu Vũ bắt đầu cảm thấy gần đây mình rất may mắn.