Tiên Ma Chí

Chương 34: Long Huyết chi bí



Triệu Quốc là một quốc gia nằm ở phía Tây Nam Việt Quốc, là một quốc gia khá nghèo nàn về tài nguyên. Vì vậy bọn họ luôn ao ước những vùng đất màu mỡ của Việt Quốc. Trong lịch sử, đã không dưới 3 lần 2 quốc gia tranh chấp kịch liệt với nhau, đã từng rúng động tới cả giới tu tiên của cả 2 quốc gia. Với mối quan hệ luôn luôn rạn nứt như vậy, suy nghĩ của Thừa Nam không phải là không có căn cứ.

Và sự thật cũng rất gần với suy đoán của anh ta. Tuy nhiên lần này thứ được gửi đến không những không phải là một món đồ tà đạo, mà lại là một thứ trần bảo vô cùng quý hiếm của tu tiên giới, thứ khiến cho các lão quái trong Việt Quốc cũng phải them thuồng: Long Huyết.

Mặc dù chỉ là một lượng rất nhỏ, lại là Long Huyết phẩm cấp thấp nhất, tuy nhiên Long Huyết không phải là thứ mà phàm nhân có thể tiếp nhận được. Nguồn năng lượng dồi dào trong đó đã từng khiến cho bao thế hệ hoàng tộc của Triệu Quốc luôn ước ao có thể thu phục được, tuy nhiên kết cục của những kẻ đó đều chỉ có một: Bị nguồn năng lượng kinh khủng đó đốt tan thành tro bụi, chỉ để lại một vũng máu vàng nhạt nằm đó như đang cười nhạo những kẻ không tự lượng sức.

Bi thảm nhất trong số đó có thể kể đến sự kiện vào 500 năm trước, khi vị vua mạnh mẽ và quyền lực nhất bấy giờ của Triệu Quốc Triệu Thiên Dẫn đang cất binh tấn công vào Việt Quốc. Hắn và đoàn binh tinh nhuệ của mình đã chiếm được cả vùng Nam Bộ Việt Quốc, đe dọa sẵn sàng san bằng Thăng Long thành bất kỳ lúc nào. Sự kiêu căng của hắn lên đến cực điểm khi đánh lui được toán người do Thiên Không Sơn phái đến ngăn cản, và trong cơn cuồng ngạo của mình, hắn đã quyết tâm chiếm được sức mạnh bên trong Long Huyết để có thể trở thành kẻ có được sức mạnh tối cao.

Và kết quả thì đã được lịch sử ghi chép lại: Đội quân hùng hậu của Triệu Quốc đang thắng thế đột nhiên không kèn không trống lui binh, bị đội quân của Việt Quốc do Thái Tử Lý Kiên và Đại Tướng Quân Liêu Cơ truy kích, tử thương quá nửa. Triệu Quốc sau đó phải phong bế quốc gia 50 năm, từ đó trở về sau không bao giờ có thể đạt được hào quang rực rỡ như năm đó được nữa.

Chất dịch vàng đó từ đây cũng trở thành nỗi ám ảnh không thể phai nhòa trong lòng hoàng tộc Triệu Quốc. Nó được cất giữ cẩn mật trong quốc khố Triệu Quốc, không được nhìn thấy ánh mặt trời trong hàng trăm năm. Thông tin về nó chỉ có thái tử mỗi đời của Triệu Quốc mới được truyền đạt lại.

Có thể nói hoàng tộc Triệu Quốc là những kẻ kém may mắn. Vì bọn họ chỉ hiểu đơn giản chất dịch đó là một nguồn năng lượng tuyệt vời để hấp thu, mà không biết đó là Long Huyết có bản chất vô cùng cuồng bạo. Các bí tịch tu tiên mà họ sưu tầm được cũng không hề nhắc đến Long Huyết và cách sử dụng nó, vì những thứ liên quan đến Long Tộc quả thật quá hiếm thấy.

Thái tử Triệu Quốc đương thời Triệu Quân Phục là một con người đa mưu túc trí, nếu không muốn nói là một con người lắm mưu mô. Hắn ta nhận thấy việc giữ lại Long Huyết bên mình giống như tự tạo một cái gai ngầm trong lòng, khiến cho tâm trí luôn luôn bị vướng bận. Vậy thì thà nhịn đau một lần cho đi báu vật này còn hơn cứ mãi giữ cái gai trong mắt này.

Đồng thời Triệu Quân Phục cũng có những tính toán của riêng mình. Việt Quốc hàng nghìn năm qua chưa bao giờ cho thấy mình là một quốc gia mạnh mẽ. Tuy nhiên, bọn họ luôn giữ được sự ổn định trong triều đại của mình và tỏ ra bình hòa với các nước láng giềng xung quanh. Thái tử đương triều của Việt Quốc Lý Thừa Nam cũng là một kẻ kế thừa tinh thần đó. Nhưng nếu giả sử Lý Thừa Nam bị thứ hung vật này ám chết, thì kẻ duy nhất có cơ hội đoạt được ngôi vị Hoàng Đế Việt Quốc sẽ là tên Nhị hoàng tử Lý Thiên Quốc.

Theo những thông tin mà Triệu Quân Phục có được, tên nhị hoàng tử này là một kẻ có dã tâm to lớn. Hắn không chấp nhận việc phải tuần phục anh trai mình, âm thầm xây dựng một đội quân trong bóng tối để chống đối lại phe ủng hộ Lý Thừa Nam. Một người như vậy, nếu lấy được ngôi vị hoàng đế Việt Quốc. ẳt sẽ không chịu ngồi không, mà chắc chắn sẽ có tham vọng bàng trướng lãnh thổ ra bên ngoài, sẽ dấy lên chinh chiến khắp nơi.

Đến lúc đó thì, Triệu Quốc nhiều khả năng sẽ là mục tiêu tấn công đầu tiên. Tuy nhiên, với địa hình dế thủ khó công của Triệu Quốc, lại thêm khí hậu hiểm độc và những ám binh mà Triệu Quốc đã bí mật xây dựng từ sau thất bại 500 năm trước, Triệu Quân Phục có tự tin khiến cho Việt Quốc ít nhất phải mất đi phần lãnh thổ phía Nam trù phú cho hắn, trả thù cho mối hận của tổ tiên năm xưa.

Nhưng chắc hắn không ngờ được Lý Thừa Nam liếc mắt một cái đã đoán ra được phần nào tâm tư xấu xa của hắn. Anh ta còn lợi dụng cơ hội này để đánh giá sơ bộ sức mạnh thế lực Hắc Khô Lâu của em trai mình. Như người ta vẫn thường nói:” Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, những thông tin có được từ Thiên Phong tiêu cục sau những trận chiến của họ với Hắc Khô Lâu sẽ là những tài liệu quý giá để Lý Thừa Nam suy nghĩ ra kế hoạch đối phó với chúng.

Thêm vào đó, có lẽ trong trí tưởng tượng phong phú nhất của hắn, chắc hẳn cũng không thể ngờ được thánh vật của quốc gia mình lại bị một cậu nhóc 13 tuổi luyện hóa mất. Thứ đồ vật đã gây nên biết bao nhiêu thăng trầm cho Triệu Quốc, cuối cùng lại về tay một tên nhóc Việt Quốc, cho dù là Triệu Quân Phục- người đã có ý cho đi nó- biết được tin này, ắt hẳn cũng sẽ cảm thấy rất không cam lòng. Cuộc đời lắm lúc thật mỉa mai thay.

Đêm đã quá canh ba, gian phòng của Thừa Nam cuối cùng cũng đã tắt hết đèn. Trên chiếc giường rộng, thân hình mềm mại của Thiên Thiên cô nương đang nằm bên cạnh Thừa Nam, đôi mỹ mâu khép hờ dường như đã ngủ say. Có vẻ như cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp với anh ta.

Thừa Nam cảm thấy hơi khó ngủ. Anh ta gác tay nhìn sang phía mỹ nhân đang nằm cạnh, nhẹ giọng cảm thán:

-Thật là một chuyến đi đáng giá.

Vào buổi sáng , như thường lệ, Tiểu Vũ thức dậy còn sớm hơn gà. Cậu tranh thủ hoàn thành bài tu luyện buổi sáng, sau đó cậu bắt đầu các bài luyện tập phi thân. Tuy mất đi trí nhớ, nhưng Tiểu Vũ vẫn còn giữ lại bản ghi chép những tâm đắc mà Trúc Thanh đại ca tặng cho mình. Tính đến hiện tại, khinh công của cậu đã đạt được 5 phần hỏa hầu khẩu quyết chữ Phi trong Ô Nha Phi Bộ, đã có thể dễ dàng bay qua các bức tường cao hơn trượng trong phủ. Nếu Trúc Thanh ở đây, nhất định sẽ rất cao hứng với tiến độ thành thạo của Tiểu Vũ.

Cảm thấy chưa đủ khoái chí, cậu nhóc bắt đầu phi thân qua nóc các tòa nhà kế cận.. Những chú chim câu lông xám đang gật gù sưởi nắng trên mái nhà bị hù dọa bay nhảy tán loạn. Những tiếng vỗ cánh phành phạch và tiếng kêu inh ỏi của chúng phá vỡ sự an lành thường thấy lúc buổi sớm ở Tứ Phương Trấn.

Khi Tiểu Vũ trở về thì đã thấy Thừa Nam ca ca đang ngồi đọc sách bên hồ, trong thần tình anh ta không tốt lắm khi cứ một chút lại phải che miệng ngáp. “Chắc tối qua huynh ấy chơi bời quá độ đây mà”- Tiểu Vũ nghiêm túc nghĩ- “đúng là đi ngủ sớm vẫn tốt hơn”. Thật may là Thừa Nam không biết những suy nghĩ đó của Tiểu Vũ. Anh ta đặt quyển sách mỏng xuống đất, chào thân ái Tiểu Vũ một cái rồi nói:

-Buổi sáng hôm nay có vẻ sôi động hơn hẳn, quả là một ngày tốt lành để khởi hành. Lúc nãy ta còn nghe nhà kế bên bị mất trộm vài quả táo hoa ban vừa mới chin, lại có nhà phú hộ phía đối diện bị hái trộm mấy quả đào tiên. Có vẻ như sáng nay đã có một con khỉ háu ăn đã càn quét qua khu vực này.

Tiểu Vũ sượng sùng không biết trả lời thế nào. Mấy trái cây đó quả thực là hấp dẫn mà, đặc biệt là khi cái bụng không đáy của cậu bắt đầu kháng nghị nữa. Lúc nãy cậu còn ghé qua phòng bếp chôm mấy cái màn thầu nữa, chắc huynh ấy không để ý đâu nhỉ ?