Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, cơ hồ không thể nhận ra được điều gì đã xảy ra. Chỉ thấy khi Tiểu Vũ sắp tiến gần đống lửa trong gang tấc, cậu đột nhiên đổ quỵ xuống đất một cách vô cùng bất thường, một hồi lâu sau đó vẫn không thể cử động trở lại.
Nằm yên đó và chỉ có thể lắng nghe những tiếng lửa reo tí tách bên tai cũng như chịu đựng từng luồng hơi nóng phả vào mặt, Tiểu Vũ là người hiểu hơn ai hết tình cảnh mà mình đã trải qua. Trong giây phút chóng vánh đó, cậu chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt của người kia một lần duy nhất, sau đó thì toàn thân Tiểu Vũ không còn nghe theo sự chỉ huy của cậu nữa.
Đó là một ánh nhìn rất kỳ lạ, không hề có sát khí kinh khủng hay nỗi sợ uy nhiếp linh hồn. Đó chỉ đơn thuần là một cái nhìn lạnh lùng, một cái nhìn xoáy sâu vào tâm trí, tựa như mọi ước vọng cảm xúc của Tiểu Vũ chỉ là những thứ nhỏ bé có thể dễ dàng soi thấu và xóa bỏ.
Đó như một cái nhìn của đấng bề trên với kẻ tôi tớ, như một khẳng định chắc chắn rằng sinh mệnh của ngươi thuộc về ta.
Không cam tâm, vô cùng không cam tâm là điều đang choáng đầy tâm trí Tiểu Vũ lúc này. “Mong ước tự do của ta không phải là thứ dễ dàng buông bỏ như vậy. Nếu có bất kỳ điều gì cản trở nó, ta sẽ đập tan nó thành từng mảnh nhỏ. Tự do là ước vọng của ta, tiên đạo là con đường của ta, nếu có một ngày con đường này không đi được nữa, ta sẽ tìm một con đường khác để tiếp tục bước tới.”
Nếu những suy nghĩ này được người khác biết được, ắt sẽ có kẻ cho rằng đây là điều đại nghịch bất đạo. Nhưng đối với Tiểu Vũ, người còn kế thừa sự bất phục đến từ Trần lão, thì truy cầu sức mạnh để tìm kiếm tự do mới là mục tiêu quan trọng nhất.
Đây cũng là lần khảo nghiệm đầu tiên trên con đường tầm đạo của cậu nhóc Tiểu Vũ, cũng là một lần mà tâm trí và ý chí của cậu được lột xác hoàn hảo.
Ngay cả đến người đã thi triển thuật pháp cũng không biết cô đã tình cờ giúp cho Tiểu Vũ bớt đi rất nhiều ngã rẽ trong con đường tu luyên sau này. Cô chỉ đơn thuần là phản xạ tự vệ, tiện tay đánh ra một cái Nhiếp Thần thuật đơn giản lên tên nam nhân hung hăng này.
Có vẻ trong một giây phút mơ hồ cô cũng đã hồn nhiên quên mất rằng tuy đây chỉ là một thuật pháp đơn giản, nhưng có thể để lại những dư chấn tâm lý nặng nề lên những người bình thường.
Mải cho đến khi thấy Tiểu Vũ gần như sắp mất đi ý thức, cô nương nhỏ mới sực nhớ ra điều tiên quyết này. Mặc dù nóng lòng muốn giải trừ thuật pháp, nhưng cô cũng chỉ có thể ngồi một chỗ và chờ đợi, vì thuật này tấn công vào tâm thần, do tâm mà sinh, và chỉ có thể tự tâm mà diệt.
Thật may là những giây phút lo lắng đó không kéo dài lâu. Tuy rằng vầng trán Tiểu Vũ đã ướt đẫm mồ hôi và thần tình tệ hại như người vượt qua cơn trọng bệnh, nhưng cậu đã có thể từ từ kiểm soát cơ thể ngửa người ra. “Cảm giác tự do thật tốt.”- Tiểu Vũ sung sướng nghĩ.
Trong cái nhìn của cô gái ánh lên sự nhẹ nhõm khó phát hiện ra. “Cũng có thể tính là một người có tâm trí kiên định”- cô gái thầm nghĩ, dù sao thì chiêu này của cô trong môn phái cũng đã từng khiến cho nhiếu sư huynh phải ăn khổ sở.
“Không quản tu vi cao hay thấp, chỉ cần trong tâm có sơ hở, liền bị hàng phục.” Đó chính là 3 câu đầu giới thiệu môn Nhiếp Thần thuật này.
Sắc trời trên thảo nguyên trở tối rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tối đến không nhìn thấy được năm đầu ngón tay. Ánh trăng vằng vặc dần dâng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất xóa tan đi màn đêm u ám này.
Tiểu Vũ đã ngồi dậy tự bao giờ, cậu đã vô thức đắm chìm vào trạng thái tu luyện. Một luồng khí lạnh nhập vào Khai Môn nơi trước ngực, được dẫn dắt đến Hưu Môn nơi đan điền, sau nhiều vòng luân chuyển tích tụ chỉ còn 1 lượng rất nhỏ linh khí được cất giữ lại. Cứ sau mỗi vòng hành công, sắc mặt Tiểu Vũ lại tốt hơn một chút. Sau đó, khẽ thở ra một hơi dài, Tiểu Vũ thu hồi ấn quyết, đôi mắt đang khép chặt nãy giờ cũng được mở ra.
Sau mỗi lúc tu luyện, chính là lúc giác quan tinh mẫn nhất. Khi Tiểu Vũ mở mắt ra, thế giới đón chào cậu bằng những ánh sáng yếu ớt đến từ những con đom đóm bay lạc trong đêm. Chúng rực rỡ và lung linh một cách khác thường, tựa như viên pha lê bàng bạc sắp vỡ vụn bất kỳ lúc nào vậy.
Cảm nhận thế giới bằng những hình ảnh huyền ảo phi thường cũng là một trong những đặc quyền của người tầm đạo, mặc dù nó cũng phải trả giá bằng những thời gian ngồi tu luyện dài dòng và buồn tẻ. Nhưng mỗi khi được nhìn thấy những hình ảnh này, Tiểu Vũ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Một viên đá nhanh lẹ bay tới vị trí của Tiểu Vũ làm cậu sực tỉnh, cậu vội vàng bắt lấy nó nhưng bằng một cách nào đó, viên đá đã tránh thoát được và gõ lên trán cậu một cái thật lực khiến Tiểu Vũ phải thốt lên:” Ui daaaa”
“Ngươi đã tu luyện xong rồi sao?”- một âm thanh khô khốc thốt lên làm Tiểu Vũ chú ý. Nơi phát ra không đâu khác ngoài người bí ẩn đang ngồi gần đống lửa kia.
“Ngươi là người đã cứu tôi sao?”- Tiểu Vũ không vội trả lời ngay, nhất là trong trường hớp địch bạn chưa phân như thế này.
“Không phải”- Một câu trả lời gọn lỏn được đưa ra khiến Tiểu Vũ phải bất ngờ. Vì trong những trường hợp mà cậu suy tính ra, đáp án này không hề nằm trong số đó.
“Nó mới là người đã cứu ngươi.”- Người bí ẩn khẽ chỉ tay về phía sau, nơi có một bóng đen đang nằm đó, thi thoảng còn phát ra tiếng phì phò rất khẽ.
“Tiểu Hỏa.” – Tiểu Vũ cảm thấy rất vui khi lại nhìn thấy con ngựa phản chủ của mình. Dù sao thì tình cảm chủ tớ lâu ngày không phải vài ba cú đá là có thể rạn nứt được, cùng lắm thì ăn miếng trả miếng lại mà thôi- Tiểu Vũ tự tiếu phi tiếu nghĩ.
“Nó là một con ngựa khá phiền phức, giống như chủ của nó vậy.”- âm thanh không cảm xúc lại một lần nữa vang lên- “ để có thể trói ngươi lại, ta đã cho nó ngủ một lát.”
“Tại sao ngươi lại làm vậy?”- Tiểu Vũ khó hiểu hỏi lại.
Tuy nhiên lần này thì không có ai đáp lại lời Tiểu Vũ cả. "Thật là một con người kỳ lạ"- Tiểu Vũ khẽ dòm sang đống lửa một chút rồi cuối cùng cũng quyết định tiến sang đó.
Hai con cá được đặt song song trên giàn lửa, màu da cá vàng ruộm vừa chín tới khiến người ngoài nhìn vào chỉ muốn tới cắn ngay một miếng.
Ngay cả người tâm trí kiên định như Tiểu Vũ cũng khó lòng thoát khỏi dụ hoặc khó cưỡng này. Nước trong miệng cậu cứ từng đợt tuôn ra khiến cậu phải ừng ực nuốt xuống. “Thật là quá mất phong độ rồi”- Tiểu Vũ lắc đầu thầm than- “Nhưng mà, phong độ thì không ăn được, còn mấy con cá nướng này thì chắc chắn là ăn rất ngon”- nghĩ một hồi, rốt cuộc thì cái bụng đang sôi réo của Tiểu Vũ vẫn là kẻ giành chiến thắng sau cùng.