Đường đi từ quầy hàng kia tới Thiên Phong tiêu cục kia quả thật không xa lắm, chỉ đi 10 phút đã tới nơi. Nhìn từ xa, Thiên Phong tiêu cục chính là một đình viện khá cổ kính, hai bên cửa lớn là 2 con sư tử đá oai vệ. Bước vào trong rất nhanh có thể nghe thấy tiếng người đang tâp luyện, trao đổi võ công.
3 người Tiêu Vũ bước nhanh ra hậu đường nơi có một tòa tứ hợp viện có ghi Lai Khách viện, bên trong cũng khá giản dị: một vài phòng ngủ, một hoa viên, một cái đình nhỏ trên hồ, cảnh sắc đơn sơ mà hữu tình. Phong Phi Vân nói với Trần Vũ:
-Tiểu huynh đệ hãy ở tạm nơi này. Một lúc nữa sẽ có một vài bằng hữu của ta cũng đến ở đây. Ta hiện tại phải ra ngoài tiếp khách. Đến tối sẽ có một bữa tiệc tẩy trần cho huynh đệ, mong huynh đệ không chê, đến lúc đó ta sẽ nói luôn việc cần nhờ một lần.
Hóa ra là có việc cần nhờ thật, Tiểu Vũ nghĩ. Nếu tiện đường thì ta chắc chắn sẽ giúp Phong đại ca một tay. Còn nếu không cùng đường thì phải từ chối sao đây. Tiểu Vũ hơi ngẩn ra, quay lại thì thấy Phong huynh muội đã đi xa, cậu quyết định không nghĩ nữa. Vấn đề quan trọng bay giờ là cái dây chuyền kia.
Cậu tùy ý đi vào một gian phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi lấy cái dây chuyền lam ngọc kia ra. Cái này đoạt vào tay cũng không dễ dàng a. Không biết cái này có gì đặc biệt đây. Lúc nãy nhìn qua thì có vài phần cổ kính, giờ nhìn kỹ lại mới thấy cũng có nhiều nét tinh xảo. Nhưng ngọn nguồn linh khí lại phát ra từ mặt sau dây chuyền, Tiểu Vũ lật qua lật lại một hồi, cuối cùng đã phát hiện một cái gờ rất kín ở dưới đáy viên ngọc. Hơi lẩy nhẹ qua một bên, Tiêu Vũ cảm thấy một vật trăng trắng, mát lạnh rơi vào lòng bàn tay. Cậu hít sâu một hơi:
-Cái này không phải là linh thạch hay sao? - Cuối cùng cậu đã hiểu vì sao mặt dây chuyền này linh khí mười phần, rõ ràng là cất giấu một phiến linh thạch a. Linh khí trong linh thạch thì đậm đặc hơn thiên địa linh khí, nhưng không tinh thuần bằng, rất thích hợp cho việc khai mở môn khiếu. Khẽ cảm nhận lượng linh khí bên trong, chắc có thể đủ cho cậu khai mở Hưu môn trên đường đi được đây. Vật này bên ngoài chắc vạn kim cũng khó cầu được. Hôm nay thật là một ngày may mắn mà.
Cất mảnh linh thạch và dây chuyền lam ngọc lại, món đồ trang sức đẹp như này bán lại chắc cũng kiếm được kha khá, Tiểu Vũ đặt mình lên giường ngủ một giấc. Mấy ngày đi đường cộng tu luyện khiến cậu cũng hơi mệt mỏi, vừa đánh một giấc là đã tới buổi chiều. Hơi dụi mắt đi ra ngoài phòng rửa mặt, cậu thấy 3 phòng bên cạnh đều đã có người. “ Chắc là những hảo bằng hữu của Phong huynh đây” cậu nghĩ thầm, rồi lại trở vào phòng tu luyện. Không nên để lãng phí thời gian a.
Trời sập tối rất nhanh, khi đình viện bên ngoài bắt đầu thắp đèn thì đã có tiếng gõ cửa và tiếng gọi vào :
-Phong thiếu gia có lời mời Trần thiếu hiệp dùng bữa, mời đi theo để tiểu nhân dẫn đường.
Tiểu Vũ tự nhủ: đã tới giờ rồi. Mở cửa ra thì đã thấy một người hầu cung kính chờ sẵn cũng với 3 người lạ, gồm 2 nam 1 nữ. Trong đó có một tráng hán cao to vai u thịt bắp, nhìn qua đã cảm thấy là một người thật thà chất phác, một nam tử cao lêu khêu, hai tay hơi dài để thõng ở 2 bên. Nữ nhân là một cô gái có thân hình đầy đặn, khuôn mặt tròn tròn phúc hậu, nhan sắc không quá nổi bật nhưng lại ẩn chứa nét duyên ngầm bên trong.Trong lúc Tiểu Vũ đang lặng yên đánh giá 3 người thì họ cũng đang kinh ngạc nhủ thầm: chú nhóc này cũng tham gia vào chuyến đi lần này sao, nhìn dáng vẻ cũng không có gì đặc biệt hơn người a.
Tiểu nhân thấy 4 người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi lâu, đành bất đắc dĩ e hèm một tiếng rồi đi trước dẫn đường. Rất nhanh 4 người đã đi đến một bữa tiệc đã chờ sẵn. Phong Phi Vân đang ngồi trong bàn ở giữa đại sảnh, thấy 4 người tới liền đứng dậy chào:
-Cảm ơn 4 vị bằng hữu đã đáp ứng giúp đỡ tại hạ việc bảo tiêu ngày mai, tại hạ rất cảm kích trong lòng, nào bây giờ thì mời mọi người vào tiệc, ta kính mọi người một chung trước. Cạn….
Những lời này thật sự đã làm khuấy động đại sảnh, tiếng cạn ly loảng xoảng vang lên khắp nơi. Không khí vô cùng náo nhiệt làm cho Tiểu Vũ cảm thấy máu nóng trong mình cũng sục sôi lên. 4 người đã nhập bàn tiệc, Phong công tử lại là người đứng lên mở lời:
-Để tiện cho mọi người xưng hô trò chuyện vào ngày mai, hôm nay ta xin giới thiệu những cao thủ trong đoàn ngày mai cho mọi người biết.
Hắn đưa tay về phía chủ tọa, nói:
-Đây là phụ thân ta Phong Chiến Thiên, người đã đưa Thiên Phong tiêu cục lên đến vị trí hiện nay trong giang hồ.
Cả 4 người đều chắp tay thi lễ với Phong gia chủ. Trong giang hồ gần Thanh Sơn trấn này ai mà không biết Phong Vương Phong Chiến Thiên đỉnh đỉnh đại danh, một tay Thiên Phong quyền đánh thiên hạ gần như vô địch thủ. Nghe đồn Phong Chiến Thiên còn khổ luyện một loại công phu tuyệt học khác, mỗi khi ra chiêu là mất mạng người, nên không được lưu truyền trên giang hồ.
Phong Phi Vân nói tiếp:
-Tuy nhiên chuyến bảo tiêu ngày mai, cha ta sẽ không tham gia mà ở lại trấn giữ tiêu cục, cho nên ngày mai trưởng đoàn sẽ là - Hắn đưa tay về phía bên phải của Phong gia chủ, là một nam tử hơi âm trầm, vẻ mặt đầy sát khí được trui rèn qua nhiều năm- Nhị đương gia Phong Dạ thúc.
Phong Dạ vốn không phải là người nhà họ Phong, mà là một bằng hữu tâm giao của Phong Chiến Thiên, lúc trẻ có xung đột với tên ác bá trong thôn nên bị vu oan mưu sát người khác, bị bắt tù đày nhưng trốn đi được. Trên đường chạy trốn gặp được Phong gia chủ, sau khi nghe rõ ngọn ngành, 2 người giết một hơi đến nhà tên ác bá, cứu được thân sinh của Phong Dạ, sau đó đánh vào nhà quan sai, treo tên tham quan lên đánh thị chúng giữa chợ. Về sau 2 người rất hợp tính tình nên Phong Chiến Thiên mời Phong Dạ làm Nhị đương gia, Phong Dạ cảm kích trong lòng nên đổi họ thành họ Phong, ý thể hiện mình luôn toàn ý bán sức cho nhà họ Phong, không có ý ăn ở 2 lòng.
Có thể nói 3 phần gia sản của Phong gia hiện nay là nhờ Phong Dạ huyết chiến bát phương mà giành được, cũng vì lúc trẻ từng bị kẻ địch uy hiếp phụ mẫu nên về sau Phong Dạ luôn chủ trương nhổ cỏ tận gốc, sát khí nhiều năm tích tụ khiến cho kẻ địch chưa đánh đã chùn tay, trên giang hồ có biệt hiệu Huyết Phong.