Tiên Môn

Chương 100: Kiếm Kiếm Giao Nhau - Máu Nhuộm Đài Cao



...

Một màn thân mật đặc sắc giữa Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam dù đã qua đi nhưng dư âm mà nó để lại, chỉ sợ nhiều năm sau cũng vẫn còn lắng đọng.

Có kẻ tức giận, có người thích thú, với những đối tượng khác nhau thì tâm tình ắt hẳn sẽ khác nhau.

Lại nói, năm tháng mai sau ai dám chắc được điều gì? Hôm nay giận, ngày mai liệu còn giận? Hiện tại ghét, tương lai biết đâu chừng lại yêu...

Cuộc đời nó là như thế. Rất khó đoán. Rất thú vị.

Có điều... cũng là chuyện của mai sau. Còn bây giờ...

Đại hội không vì một Lăng Tiểu Ngư và một Lệ Thắng Nam mà gián đoạn. Ngay khi trận đấu của bọn họ kết thúc thì Đồ Tự liền hiện thân, tiếp tục gọi tên các tuyển thủ.

Ở trận đấu thứ năm này, thượng đài vẫn là môn nhân của Trúc Kiếm Phong.

Sau Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư thì rốt cuộc Mộng Kiều cũng đến lượt. Hơi khác một chút là so với hai vị sư đệ, đối thủ Mộng Kiều nàng đụng phải lại khó chơi hơn nhiều.

Lưu Cảnh Thiên - sư đệ của Tô Đông Vũ - kẻ được nhận định có khả năng tranh đoạt ngôi vị thứ ba nhất, hắn tuyệt đối là hơn hẳn Mộng Kiều nàng. Cả tu vi lẫn đạo thuật.

Một trận đấu mà trình độ đôi bên quá ư chênh lệch, kết quả ra sao thật không cần nghĩ cũng biết. Giống như cái cách mà Tô Đông Vũ đã làm với Công Tôn Nhược Thủy của Tương Kiếm Phong, Lưu Cảnh Thiên chỉ đứng yên một chỗ, tùy tiện vung tay liền có thể ngăn chặn mọi đòn tấn công từ Mộng Kiều. Cứ thế, sau khoảng hai mươi đường kiếm, Mộng Kiều đã chủ động nhận thua.

Kế đến, tại trận đấu thứ sáu, cũng là trận đấu cuối cùng của vòng thi đấu thứ nhất...

Diễn biến tương tự, thế trận ngay từ đầu đã nghiêng về một phía. Đứng trước Dương Tiểu Ngọc - người đã tiến vào cảnh giới chân nhân, một tu sĩ vấn đỉnh như Khương Sĩ Thành làm sao đấu nổi?

Hắn đã thua, hơn nữa còn là thua rất chóng vánh. Trái hẳn kiểu dây dưa luận bàn của Tô Đông Vũ và Lưu Cảnh Thiên, Dương Tiểu Ngọc ra tay rất dứt khoát, chưa đầy ba đường kiếm thì nàng đã liền buộc Khương Sĩ Thành phải lập tức đầu hàng.

Khương Sĩ Thành dù muốn cũng tuyệt đối không dám dây dưa. Đơn giản là bởi thế kiếm của Dương Tiểu Ngọc rất hung hiểm, uy lực cũng rất mạnh mẽ. Ngoan cố bám trụ thì nói không chừng Khương Sĩ Thành hắn sẽ tự chuốc lấy thương tích trầm trọng mất.

...

Vòng thi đấu thứ nhất khép lại, trải qua một hồi tạm nghỉ, hiện giờ, trên Ngũ Kiếm Đài, thân ảnh Đồ Tự đã lần nữa xuất hiện. Lần này, thay vì nhìn vào danh sách thì hắn trực tiếp gọi thẳng:

"Vòng thi đấu thứ hai, trận thứ nhất: Tô Đông Vũ của Kim Kiếm Phong và Lăng Tiểu Ngư của Trúc Kiếm Phong. Các tuyển thủ... mời thượng đài".

"Tới rồi".

Kèm theo cái nhếch môi, Tô Đông Vũ nhấc chân tiến về phía trước. Lần này thượng đài, hắn có vẻ đã ít nhiều tiết chế, không còn dùng tư thái xuất trần phiêu dật mà đáp xuống nữa.

Sau những bước chân từ tốn, hắn đứng ở giữa Ngũ Kiếm Đài, nhìn xuống chỗ Trúc Kiếm Phong, trên mặt Lăng Tiểu Ngư, nói: "Lăng sư đệ, hân hạnh".

"Hừ... Giả vờ giả vịt." Tô Đông Vũ vừa mới dứt câu thì Chu Đại Trù đã bày tỏ sự khó chịu. Xem ra đối với họ Tô này, Chu Đại Trù thực sự rất có thành kiến.

Mà, thực ra thì cũng không chỉ mình hắn chán ghét Tô Đông Vũ. Sư phụ của hắn là Lăng Thanh Trúc có vẻ cũng chả ưa gì mấy.

Ngồi trên ghế, Lăng Thanh Trúc cười nhạt, thay đồ nhi đáp lại: "Tô sư điệt lại quá lời rồi. Tiểu Ngư Nhi nhà ta làm gì có tư cách để nhận hai chữ "hân hạnh" của sư điệt".

"Lăng sư thúc, người biết đệ tử vốn không có ý xấu...".

"Biết? Ta làm sao mà biết được? Ta là người chứ có phải con sâu trong bụng ngươi đâu".

"Oáp..." Che miệng ngáp dài, Lăng Thanh Trúc cố tình bày ra dáng vẻ uể oải: "Tô sư điệt, trận đấu này Trúc Kiếm Phong chúng ta lười đánh lắm. Chúng ta cho ngươi thắng đấy, về chỗ đi".

Không đánh?



Tô Đông Vũ bất giác nhăn mày, trong lòng hết sức khó chịu.

Những lời vừa rồi của Lăng Thanh Trúc, xét ra thực là có ý coi thường. Rõ ràng Lăng Tiểu Ngư không đủ năng lực để thi đấu, thông qua miệng nàng lại trở thành lười không muốn đánh. Nàng ta nói cứ như thể chiến thắng của Tô Đông Vũ hắn là sự ban tặng của Trúc Kiếm Phong vậy...

"Trúc Kiếm Phong đúng là toàn kẻ vô lại".

Dạ đầy tức khí nhưng ngoài mặt, Tô Đông Vũ vẫn rất hữu lễ mà cúi người hồi đáp: "Lăng sư thúc nếu đã nói vậy thì sư điệt xin cảm tạ".

...

"Hàm dưỡng cũng tốt đấy".

Tô Đông Vũ rời khỏi Ngũ Kiếm Đài, lúc này Lăng Thanh Trúc mới đặt xuống ly trà trong tay. Nàng nói với các đồ nhi: "Tên Tô Đông Vũ này không phải kẻ đơn giản đâu. Các ngươi sau này nên cẩn thận với hắn một chút".

...

"Tiểu Ngư Nhi, việc ta thay ngươi chủ động nhận thua, tiểu tử ngươi không có ý kiến gì chứ?".

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Sư phụ, đệ tử biết người là nghĩ cho đệ tử".

Lăng Thanh Trúc gật nhẹ: "Họ Tô kia sớm đã tiến vào cảnh giới chân nhân, trong cơ thể lực lượng đã hoàn toàn cải biến. Một tên vấn đỉnh trung kỳ như ngươi căn bản vô pháp so được. Nếu biết đấu không lại thì chi bằng nhận thua ngay từ đầu để bảo toàn thực lực. Lát nữa vẫn còn một trận đấu khác đang chờ ngươi...".

"Tiểu Ngư Nhi, hy vọng ngươi hoàn thành được mục tiêu của mình".

"Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức".

...

...

Thoáng tạm ngưng, Thiên nhân luận pháp rất nhanh đã lại tiếp tục diễn ra. Một trận đấu khác đã vừa mới bắt đầu. Người được gọi tên vẫn là môn nhân Trúc Kiếm Phong: Chu Đại Trù. Lần này, đối thủ của hắn, trùng hợp thay cũng như cũ là đệ tử Kim Kiếm Phong.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp".

Tuy trong lòng khá khó chịu nhưng Chu Đại Trù vẫn mạnh dạn bước lên đài cao. Trận đấu này, rất có thể hắn không phải đối thủ của Lưu Cảnh Thiên kia, lát nữa, rất có thể hắn sẽ nhận lấy thất bại, nhưng... hắn vẫn muốn đánh.

Tô Đông Vũ thì thôi chẳng nói, đạo hạnh của đối phương quá cao, Chu Đại Trù hắn tạm thời vô pháp đụng tới. Có điều, Lưu Cảnh Thiên lại khác...

Thắng thì đúng là khó thắng, nhưng để buộc đối phương xuất ra toàn lực cũng không phải không thể. Dẫu sao tu vi đôi bên đều là vấn đỉnh hậu kỳ, lực lượng có chênh lệch thiết nghĩ hẳn cũng chẳng quá nhiều.

Cứ coi như Chu Đại Trù hắn trước thăm dò đạo thuật của Kim Kiếm Phong một chút vậy...

"Hừm...".

Ngó qua người đang đứng ở chiều đối diện, Chu Đại Trù hắng nhẹ, chủ động mở lời: "Lưu sư huynh, hảo a".

"Chu sư đệ, hảo." Lưu Cảnh Thiên nhanh chóng hồi đáp, thần tình rất chi lạnh nhạt.

Đây cũng không phải hắn cố tình thể hiện với Chu Đại Trù. Thực chất thì kể từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ, khuôn mặt Lưu Cảnh Thiên hắn vẫn luôn là như vậy. Ít nói, cười càng tuyệt nhiên chưa có một lần.

Theo khía cạnh nào đó thì bộ dạng của Lưu Cảnh Thiên khá tương tự với Dương Tiểu Ngọc, cả hai đều rất hờ hững. Khác, hoạ chăng nằm ở giới tính và dung nhan.

Dĩ nhiên rồi. Lưu Cảnh Thiên làm gì đủ tư cách mà so với Dương Tiểu Ngọc về hình dáng, tướng mạo. Nếu Dương Tiểu Ngọc được ví như tiên tử thì Lưu Cảnh Thiên bất quá chỉ được xem là anh tuấn mà thôi.

Nhưng, kể cả như thế thì khi đứng cùng một chỗ với Chu Đại Trù, nhan sắc của hắn vẫn trở nên nổi bật lắm.

...

Trường y lay động, Lưu Cảnh Thiên gọi ra linh kiếm Thanh Khâu. Hắn vừa thôi động linh lực vừa nói: "Chu sư đệ, xuất kiếm đi".

"Làm gì mà nôn nóng vậy, cái gì cũng phải...".

"Keng!".

"Oách...! Ngươi đánh thật đấy à?!".

"Keng! Keng!".

Trước thế công của Lưu Cảnh Thiên, Chu Đại Trù tạm thời buộc phải thoái lui về phía sau. Đợi cho đợt công kích qua đi, lúc này hắn mới thở mạnh một hơi. Tay quệt ngang trán, hắn lầu bầu: "Kim Kiếm Phong đúng là chẳng có tên nào dễ ưa".

"Hừ, muốn chơi hả? Để bổn Đại Trù đây chơi xả láng với ngươi!".

Đã quyết liền hành, Chu Đại Trù tức tốc đem đại lượng linh lực quán thâu vào thanh đại kiếm trong tay. Cự Lực ngân lên, dưới sự thao túng của chủ nhân hướng Lưu Cảnh Thiên đánh tới.

"Xem kiếm!".

"Keng!".

...

"Lưu sư huynh, phản ứng cũng mau lẹ a".

"Không phải ta nhanh mà là do kiếm của sư đệ còn quá chậm".

"Chậm?".

Bị đối thủ chê bai, Chu Đại Trù liền chiếu theo tâm pháp của "Tốc" kiếm quyết mà vận hành.

"Thế này thì sao?!".

Bát Tự Kiếm Quyết: Phong Ca!

Khác hẳn đòn đánh trước đó, một kiếm này của Chu Đại Trù cực kỳ nhanh. Uy lực lại càng không phải nói, đã tăng lên gấp ba lần.

Chỉ có điều... nó vẫn chưa đủ. Phong Ca tuy mạnh nhưng Lưu Cảnh Thiên há đâu lại yếu?

Ngay tại thời điểm Cự Lực xé gió lao đến thì bảo kiếm Thanh Khâu trong tay Lưu Cảnh Thiên cũng liền đại phóng linh quang. Hai mắt híp thành một đường, hắn trở mình tung chiêu.

Thái Ất Kiếm Quyết: Tước Vũ Tùy Phong!

"Xẹt!".

"Xẹt!".

...

Thế kiếm vừa ngưng, người khống kiếm hiện cũng đã dừng.

Trên Ngũ Kiếm Đài, một cao gầy một tròn trịa, hai thân ảnh mỗi kẻ một góc. Trên mặt cả hai, ai nấy đều đã bị thương. Máu, chính là đang từ đó chảy ra.