Tiên Môn

Chương 107: Cơ Hội Cuối Cùng (2)



"Tiểu Ngư!".

Chứng kiến thân ảnh thảm hại của huynh đệ mình, Chu Đại Trù đứng bên dưới kêu to một tiếng, toan chạy lại thì bờ vai đã bị người nắm giữ.

"Lão nhân gia...!".

"Không được đi!".

Lăng Thanh Trúc kiên quyết: "Trận đấu vẫn còn chưa kết thúc".

"Nhưng mà Tiểu Ngư...!".

Lần này Lăng Thanh Trúc không đáp ngay. Nàng chuyển mắt lên đài cao, nơi đồ nhi đang nằm cố gắng bình ổn khí huyết, nói: "Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa nhận thua".

Bấy nhiêu rồi thôi, Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa.

Ngó thấy đồ nhi đã trọng thương như vậy mà vẫn để hắn tiếp tục thi đấu, Lăng Thanh Trúc nàng vô tình tới như vậy ư?

Nào phải. Nếu thực sự vô tâm thì lòng nàng cớ gì lại nhói đau...

Lăng Thanh Trúc nàng cũng muốn dừng trận đấu này lại lắm chứ. Mới vừa rồi nàng đã định lên tiếng thay đồ nhi nhận thua, nhưng khi nhìn thấy sự quật cường hiện lên trong đôi mắt hắn thì nàng...

Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chưa muốn từ bỏ. Lăng Thanh Trúc nàng làm sao có thể...

Một lần. Nàng phải cho hắn đứng lên thêm một lần nữa. Chỉ có như vậy thì hắn mới cam lòng.



"Tiểu Ngư Nhi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hãy làm những gì ngươi muốn. Đôi mắt ta... vẫn đang nhìn ngươi...".

...

"Khục khục...".

Sau một hồi đem khí huyết bình ổn, Lăng Tiểu Ngư đã tiếp tục đứng lên. Để chiến đấu.

Đúng như những gì Lăng Thanh Trúc nhận định, hắn muốn thử một lần nữa. Nếu không, hắn sẽ chẳng cam lòng chấp nhận.

Với hơi thở nặng nhọc, mặc cho mình có trở nên thảm hại, hắn ngẩng đầu nhìn lên thương khung, nơi Lưu Cảnh Thiên đang đứng đợi.

"Cao cao tại thượng, quả nhiên vẫn là cao cao tại thượng...".

"Cứ tưởng dựa vào sự thần diệu của Đại Bi Thiên Diệp, Lăng Tiểu Ngư ta có thể đánh một trận công bằng với Lưu sư huynh, không ngờ...".

"Phong chi ý cảnh, kiếm khí tung hoành... Nếu vừa rồi một chưởng kia của ta chỉ có lực lượng của vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong thôi thì mười phần quá chín, cơ thể ta đã bị kiếm khí tổn hại căn cơ rồi".

"Đây là chênh lệch giữa thiên tài và kẻ bình phàm sao?".

Lăng Tiểu Ngư dù không muốn nhưng buộc lòng phải công nhận đối thủ của mình quá lợi hại. Trình độ kiếm pháp của Lưu Cảnh Thiên, nó đã đủ sức sánh ngang với cảnh giới chân nhân rồi.

Lúc này, để đánh bại Lưu Cảnh Thiên, Lăng Tiểu Ngư hắn chỉ còn hai sự lựa chọn: thứ nhất, sử dụng nguồn lực lượng thần bí ẩn chứa bên trong đôi hắc bạch song ngư; thứ hai, thi triển chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp: Phật Nộ Đồ Sinh.

Sự lựa chọn thứ nhất, suy đi xét lại tốt nhất vẫn là nên từ bỏ. Một khi sử dụng, nói không chừng sẽ bị các trưởng bối bắt giam mất. Thậm chí tồi tệ hơn, họ có thể sẽ đem hắn...

Trong hai cuối cùng cũng chỉ có thể chọn một. Phật Nộ Đồ Sinh, nó sẽ là cơ hội duy nhất để Lăng Tiểu Ngư hắn hoàn thành lời giao ước.

Nhưng... chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp này, trước nay Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn chưa thi triển một lần nào. Không phải hắn không muốn mà là không thể. Để triển khai Phật Nộ Đồ Sinh cần lực lượng rất lớn. Với tu vi vấn đỉnh trung kỳ của hắn thì căn bản vô pháp thực thi.

"Mật tịch có nói rõ, ở cảnh giới hiện giờ của ta mà muốn thi triển Phật Nộ Đồ Sinh thì cho dù thiêu đốt chân nguyên cũng chưa chắc thành công. Để đảm bảo, trừ phi thứ mà ta sử dụng phải là...".

...

Giữa lúc Lăng Tiều Ngư lặng lẽ suy tư bên dưới thì ở phía trên, Lưu Cảnh Thiên cũng đang âm thầm nghĩ ngợi thiệt hơn.

Trước hết là sự ngạc nhiên, một chút rung động hắn dành cho đối thủ của mình.

Thật lòng thì Lưu Cảnh Thiên hắn đã không nghĩ một kiếm kia Lăng Tiểu Ngư sau khi tiếp xong còn có thể đứng lên được. Đáng ra, theo tính toán của hắn thì đối phương nên gục ngã rồi mới đúng.

"Vốn đã hữu kinh vô hiểm vượt qua, ấy vậy mà ngươi lại còn ngoan cố đứng dậy... Lăng Tiểu Ngư, xem ra ngươi đây là muốn ta thực phải đem ngươi phế đi mới cam".

"Hừ, dù sao cũng là do ngươi tự tìm. Thiết nghĩ nếu có bất trắc gì thì các trưởng bối cũng sẽ không trách tội ta".

Định tuồng cũ tái diễn, viện lý do mình mới đột phá, nhất thời chưa thể kiểm soát được phong chi ý cảnh mà "lỡ tay" gây ra tổn hại cho sư đệ, Lưu Cảnh Thiên âm thầm đem linh lực quán thâu vào bảo kiếm trong tay.

Được tiếp thêm đại lượng linh lực, Thanh Khâu ngân lên một tiếng, quanh thân kim quang lưu chuyển, tuỳ thời xuất động...