"Ta khinh!", đấy khẳng định sẽ là lời đáp trả trong âm thầm của Chu Đại Trù nếu như hắn có mặt ở đây và nghe được câu nói kia của Lăng Thanh Trúc. Vị sư phụ này của hắn căn bản là chẳng đáng tin một chút nào hết a!
Tiếc rằng, thực tế thì Chu Đại Trù lại không có ở đây. Còn người đang hiện diện là Lăng Tiểu Ngư thì... Hắn làm gì đủ minh mẫn để phân rõ đúng sai nữa? Cảm xúc của hắn đã bị Lăng Thanh Trúc điều khiển mất rồi.
...
Bởi thâm tâm tự cho mình có lỗi nên Lăng Tiểu Ngư chả buồn phân tích chi hết, cứ vậy mà tiếp nhận mọi lời Lăng Thanh Trúc nói, từ đầu chí cuối đều răm rắp nghe theo.
Tuy nhiên, duy lúc này lại ngoại lệ.
Vẻ lo ngại in hằn trên khuôn mặt, hắn nói: "Sư phụ, thân thể người hiện không được tốt, hay là để hôm khác mới đi...".
Hôm khác?
Lăng Thanh Trúc làm sao mà để mất đi cơ hội này được. Nàng bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi coi ta là cái gì chứ? Con mèo bệnh à?".
"Ta nói rồi, sau khi phục dụng linh đan xong thì cơ thể ta đã ổn định".
"Nhưng mà thể trạng của sư phụ...".
"Tạm thời hơi suy nhược một tí thôi".
Lăng Thanh Trúc bồi thêm: "Tốt xấu gì ta cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, thân thể đã được rèn luyện mấy trăm năm, lẽ nào đụng phải chút sương gió liền đổ gục?".
"Tiểu Ngư Nhi, thật ra hôm nay là một ngày đặc biệt, rất có ý nghĩa với ta. Mỗi năm đến ngày này ta đều sẽ ra đó...".
Cảm nhận được thanh âm người nơi đối diện có phần khác lạ, Lăng Tiểu Ngư không khỏi sinh lòng nghi hoặc: "Sư phụ, có thể nói cho đệ tử biết hôm nay là ngày gì không?".
"Nhiều năm trước, đúng vào ngày này, vi sư đã vĩnh viễn mất đi một vị bằng hữu rất thân thiết".
...
Giỗ của bằng hữu, đấy là những gì Lăng Thanh Trúc nói. Nàng bảo muốn đến nơi đó để tưởng nhớ cố nhân...
Trước tấm lòng, nỗi nhớ thương ấy, Lăng Tiểu Ngư làm sao có thể không động tâm cho đặng?
Sau tất cả, hắn hiện chẳng lên tiếng cản ngăn nữa; trái lại, hắn còn tình nguyện cùng nàng đi ra nơi đó. Vấn đề bây giờ chỉ là...
Lăng Thanh Trúc, nàng đi không được. Mặc dù thể nội nàng đã ổn định nhưng sức khoẻ thì vẫn quá ư hư nhược. Đứng lên còn tạm chứ bằng khi đưa chân cất bước, cứ được vài bước là nàng sẽ ngã quỵ ngay.
Hơi thở nhanh hơn thấy rõ, sau lần khụy gối thứ ba, Lăng Thanh Trúc lắc đầu: "Tiểu Ngư Nhi, ta không được rồi".
"Sư phụ, vậy... phải làm sao bây giờ?".
"Còn làm sao? Đương nhiên là ngươi bế ta đi".
Lăng Tiểu Ngư: "...".
...
"Này, cái bản mặt ngươi như vậy là sao?".
Trông thấy Lăng Tiểu Ngư có biểu cảm kỳ quặc, Lăng Thanh Trúc liền tỏ ra bất mãn: "Vi sư đã vì ngươi mà không tiếc tổn hại căn cơ, nay nhờ ngươi bế đi một chút ngươi lại làm ra bộ mặt đó... Tiểu Ngư Nhi ngươi...".
"Sư phụ, đệ tử... đệ tử không phải có ý khước từ, chỉ là...".
"Thế nào?".
"Sư phụ, nam... nam nữ thụ thụ bất thân".
...
Lăng Thanh Trúc im lặng. Không phải cái im lặng của sự đồng tình mà là biểu hiện của sự bất đắc dĩ. Nàng chưa thấy ai cố chấp và cổ hũ như cái tên đệ tử này của mình hết.
"Tiểu Ngư Nhi." - Nàng hỏi, giọng hơi trầm - "Lúc ngươi đổ gục trên Ngũ Kiếm Đài, là ai đã đỡ ngươi?".
Ở chiều đối diện, Lăng Thanh Trúc lại hỏi: "Vậy trên đoạn đường từ Ngũ Kiếm Đài tới động Huyền Âm này, là ai đã bế ngươi?".
Bởi trước đó đã nghe ân sư thuật lại nên Lăng Tiểu Ngư không khó để trả lời: "Cũng là sư phụ".
"Phải, chính là vi sư".
Lăng Thanh Trúc dừng trong giây lát, rồi mới nói tiếp: "Lúc nãy ngươi bảo gì? Nam nữ thụ thụ bất thân? Vậy ý ngươi chẳng phải là nói ta đã phi lễ với ngươi ư?".
"Sư phụ, chuyện đó không giống...".
"Không giống chỗ nào?".
Lăng Thanh Trúc chốt lại: "Tiểu Ngư Nhi, hiện tại thân thể ta hư nhược nên mới phải cần ngươi bế đi, nó khác với kiểu nam nữ thân mật có hiểu không? Đây là do hoàn cảnh, sẽ chẳng ai rảnh rỗi mà đi soi mói ngươi đâu".
...
"Được rồi. Tiểu tử ngươi đừng có đứng ngây ra đó, mau bế sư phụ lên coi".
"Đệ tử...".
Lăng Tiểu Ngư muốn nói lại thôi. Bất đắc dĩ, dưới áp lực từ đôi mắt thâm quầng kia, hắn rốt cuộc cũng đành ngoan ngoãn nghe theo.
Cánh tay chần chừ nhưng rồi vẫn phải đưa xuống, Lăng Tiểu Ngư luồng qua hông sư phụ mình, đem nàng bế lên. Dù vậy, hắn như cũ vẫn không dám nhìn thẳng mặt nàng.
"Đồ ngốc...".
Khẽ giọng thốt ra một câu như vậy xong, Lăng Thanh Trúc khép đôi mắt lại, miệng đưa chỉ thị: "Đừng có đứng như trời trồng ở đây nữa, mau đưa ta ra đó đi".