Nhờ được Lăng Tiểu Ngư tận tình chăm sóc, cách mỗi dăm ba hôm lại được mấy người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử thay nhau dùng chân nguyên điều trị, lại còn có thánh dược quý báu Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn của Cửu Hoa Cung nên thương tích trên người Lăng Thanh Trúc rất nhanh liền khỏi hẳn. Sau hai tháng, nàng đã hoàn toàn khang phục như lúc đầu. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng nàng sắp phải rời khỏi Trúc Kiếm Phong, rời khỏi núi Ngũ Đài này.
Nguyên do? Chỉ có một: Vì chuyện của Lăng Tiểu Ngư, hay đúng hơn là Lăng Ngọc Yến.
Trường Sinh Thụ mặc dù đã lấy được, nhưng Lăng Thanh Trúc chưa muốn đem quả của nó đưa cho Lăng Ngọc Yến phục dụng ngay. Đừng hiểu lầm, nàng chẳng có tư tâm gì cả, sở dĩ làm vậy, hết thảy đều là xuất phát từ ý tốt mà thôi.
Quả Trường Sinh đích xác có công dụng kéo dài tuổi thọ, tuy nhiên, thay vì trực tiếp ăn vào thì đem nó luyện thành đan dược, hiệu quả chắc chắn tốt hơn rất nhiều. Nói cách khác, so với ăn quả Trường Sinh thì nuốt Trường Sinh Đan, thọ nguyên càng được gia tăng. Thậm chí, nếu luyện chế ra được một lô đan dược hoàn hảo, việc tuổi thọ kéo lên gấp bội cũng không phải không thể.
Suy đi tính lại, Lăng Thanh Trúc đã quyết định như thế, rằng mình sẽ dùng quả Trường Sinh để luyện chế đan dược. Nhưng, vấn đề nằm ở đấy. Trường Sinh Đan - thứ đan dược cần luyện chế kia, trừ bỏ quả Trường Sinh ra thì nó còn cần thêm vài loại tài liệu khác nữa. Mà những tài liệu này... cũng chả dễ gì có được.
Không chỉ Lăng Thanh Trúc, ngay đến cả mấy vị đồng môn cùng cấp bậc với nàng là Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử và thậm chí là cả Cơ Thành Tử, bọn họ cũng đều không có. Hết cách, Lăng Thanh Trúc cuối cùng chỉ đành tự thân xuất thủ, ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện chế thánh đan.
Lại nói, trong lần hạ sơn này, Lăng Thanh Trúc đã chẳng đi một mình. Ngoài bản thân nàng thì còn có thêm một người đồng hành nữa: Lăng Tiểu Ngư.
Dĩ nhiên, nếu xét theo quy định tông môn, với tu vị mới chỉ ở hàng vấn đỉnh của mình, Lăng Tiểu Ngư vốn là không được phép tùy tiện xuống núi. Thế nhưng quy định bất quá cũng chỉ là quy định, làm sao ngăn nổi ý muốn của Lăng Thanh Trúc. Nàng đã cho phép hắn đi, ai cản được?
Chưởng môn Cơ Thành Tử ư? Đây là chuyện của Trúc Kiếm Phong nha.
Huống hồ, một việc cỏn con như vầy, Cơ Thành Tử lẽ nào lại bận lòng?
Lùi một bước, cứ cho là Cơ Thành Tử quá rỗi rãi đi, vậy thì đã sao? Lăng Thanh Trúc nàng dắt đồ nhi xuống núi là vì có công chuyện a.
...
Đường đường là một vị phong chủ, quyền uy của Lăng Thanh Trúc nào có đơn giản. Tại Trúc Kiếm Phong, ý nàng chẳng khác nào ý trời, không ai trái được.
Lăng Tiểu Ngư, hắn tất nhiên cũng không dám cãi. Mà, hắn cãi làm gì kia chứ? Đối với lần hạ sơn này, hắn vui mừng còn chẳng hết nữa là.
Mang theo tâm trạng phấn khởi, Lăng Tiểu Ngư đứng sát bên sư phụ mình, từ biệt cùng các vị đồng môn: "Đại Trù sư huynh, tam sư huynh, tứ sư tỷ, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ".
"Tiểu Ngư...".
Đối lập với sự mừng vui âm thầm của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù lại có nét mặt khổ não vô cùng. Hắn tiến lên trước hai bước, rồi dang tay ôm lấy người huynh đệ chí cốt của mình: "Tiểu Ngư à, ngươi cũng phải tự mình bảo trọng...".
"Ở dưới núi không có như trên núi. Thiên hạ bao la, lòng người hiểm ác, Tiểu Ngư ngươi nhớ phải thật cẩn thận, đừng để bị người ta lừa gạt...".
...
"Hừm...".
Ở kế bên, Lăng Thanh Trúc đứng đợi mãi mà vẫn chưa thấy Chu Đại Trù nói xong thì nội tâm khó tránh sinh ra chút bực bội. Nàng chủ động chen ngang: "Chu tiểu tử, ngươi bớt nói nhảm đi. Có ta ở bên cạnh, ai có thể lừa gạt Tiểu Ngư Nhi được".
Chu Đại Trù tách khỏi người Lăng Tiểu Ngư, chân lui lại mấy bước, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Chính vì có người ở bên cạnh nên con mới càng lo a".