Vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong bộ đồ rách rưới loang lổ vết máu to nhỏ bất đồng, Lăng Tiểu Ngư đưa mắt nhìn nam nhân thân cao tám thước ở phía đối diện, tiếp đấy thì xoay đầu sang trái tìm đến một nhánh cây - nơi mà Lăng Thanh Trúc đang ngồi nhàn nhã đung đưa đôi bàn chân thon thả yêu kiều, đau khổ cầu cứu: "Sư phụ...".
"Hả?".
Lăng Thanh Trúc nuốt xuống miếng trái cây vừa nhai, hỏi: "Sao vậy Tiểu Ngư Nhi? Mặt mũi ngươi cớ gì mà nhăn nhó khó coi vậy?".
"Sư phụ à, hắn là yêu quái cảnh giới hoá hình, thực lực tương đương với cấp chân nhân của tu sĩ nhân loại...".
"Cái đó ta biết. Rồi sao?".
"Sư phụ, tu vị của đệ tử mới chỉ là vấn đỉnh trung kỳ, làm sao đánh lại hắn được".
"Tiểu Ngư Nhi, làm người không nên tự ti quá".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, chẳng cho là phải: "Cái tên Hắc Hùng tinh này coi to lớn vậy chứ bổn sự không có nhiều đâu. Tiểu tử ngươi chỉ cần ráng tí sức là xử đẹp thôi mà".
Bên dưới, Lăng Tiểu Ngư nghe xong, nét mặt liền co rút một trận. Hắn không biết mình trở nên lợi hại như thế từ khi nào a!
Chỉ cần ráng tí sức là xử đẹp? Lăng Tiểu Ngư hắn cũng đâu phải một vị chân nhân!
"Coi bộ sư phụ đây là muốn nhìn xem giới hạn của ta".
Biết ân sư sẽ chẳng thu hồi ý định, Lăng Tiểu Ngư thôi không kêu gọi chi nữa. Nếu đây là thử thách dành cho hắn, vậy thì hắn cũng chỉ có thể cố gắng tự mình vượt qua thôi.
"Phù... ù...".
Hít vào rồi thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu thôi động linh lực, chuẩn bị cùng yêu quái Hắc Hùng giao chiến.
Trên cây, Lăng Thanh Trúc thấy vậy thì tỏ vẻ hài lòng. Nàng liếc qua yêu quái Hắc Hùng, bảo: "Tiểu Hắc Hùng, như ban nãy ta đã nói, chỉ cần ngươi thắng được tên đệ tử ngốc này của ta thì ta sẽ thả ngươi đi; còn bằng như ngươi thất bại... Vậy thì xin lỗi, ta sẽ đem ngươi lột da để đem về làm áo".
"Được rồi, những gì nên nói ta đã nói. Bây giờ tiểu Hắc Hùng ngươi có thể phóng tay hành động".
...
"Grừ... ừ...".
Sau một đỗi khẩn trương đứng đợi, nay Hắc Hùng tinh rốt cuộc đã bắt đầu di chuyển.
Đối lập với thân hình đồ sộ to lớn, những bước đi của hắn lại khá nhẹ nhàng.
Chợt, hai mắt hắn trừng lên. Mang theo khí thế lôi đình, hắn nhảy bổ vào Lăng Tiểu Ngư, song trảo vồ tới.
"Soạt!".
Hắc Hùng tinh nhanh, Lăng Tiểu Ngư há đâu lại chậm. Ngay lập tức, hắn lách mình tránh né. Né xong thì liền phản kích.
Đại Bi Thiên Diệp: Toái Không Thủ!
"Ba!".
Dưới một đòn hồi mã thương đầy uy lực nọ, Hắc Hùng tinh nhất thời không kịp phản ứng, tức thì bị chưởng kình chấn bay. Gần như đồng thời, Lăng Thanh Trúc ngồi trên cây phụ hoạ: "Đấy! Ta đã bảo mà! Cái tên Hắc Hùng tinh này có mạnh lắm đâu...".
...
"Grào... ào...".
Chừng như cảm thấy bị xúc phạm, Hắc Hùng tinh hét to một tiếng. Trong hình hài tráng hán nhân loại, hắn lần nữa nhảy xổ vào tấn công Lăng Tiểu Ngư.
"Ba! Ba!".
"Ba!".
...
"Ba! Ba!".
Liên tiếp là một tràng quyền cước cuồng bạo được tung ra. Mỗi một cái đều có uy năng của cảnh giới vấn đỉnh hậu kỳ.
Rất rõ ràng, cho tới bây giờ Hắc Hùng tinh kia vẫn còn chưa xuất ra toàn lực. Mấy đòn vừa rồi, bất quá chỉ là để thăm dò đối thủ mà thôi.
Tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư hoàn toàn hiểu được điều đó. Nội tâm chẳng dám có chút nào khinh thị, hắn xoay chuyển tư thế, tăng thêm lực đạo.
Chân đạp mạnh xuống đất rồi phóng thẳng người lên không trung. Mái tóc đang xuôi bỗng dựng đứng, ngập trong thanh quanh sáng rực, hắn đánh liền sáu chưởng.
Đại Bi Thiên Diệp: Hàng Ma Thủ!
"Ầm! Ầm! Ầm!...".
"... Ầm! Ầm! Ầm...!".
...
Sáu Phật thủ phô thiên cái địa. Sáu tiếng nổ nhức óc đinh tai. Phạm vi bán kính hơn mười thước, đất đá toàn bộ đều bị làm cho biến dạng...
Chưởng pháp kinh nhân là vậy, ấy thế mà Hắc Hùng tinh, hắn lại chẳng bị thương tổn bao nhiêu. Trên mình hắn, trừ bỏ bụi bặm bám có hơi nhiều ra thì trầy xước thật tình không đáng kể.
Da dày thịt chắc, bất quá là như vầy.
...
"Tiểu Ngư Nhi! Tiểu tử ngươi đánh gì mà kém thế!".
"Phải nhắm vào đầu hắn mà đánh chứ!".
...
"Grào... ào...!".
Lời Lăng Thanh Trúc vừa mới dứt thì trong miệng Hắc Hùng tinh, một tiếng gào chói tai nữa cũng liền cất lên. Kèm theo đó, thân thể hắn cũng bắt đầu chuyển đổi.
Rất nhanh, từ dáng hình nhân loại, Hắc Hùng tinh đã biến về nguyên dạng là một con gấu đen cực kỳ to lớn, kích cỡ chí ít cũng gấp mấy chục lần Lăng Tiểu Ngư.
Hình thể đã vậy, khí lực lại càng khỏi phải bàn. Cứ xem một quyền nó vừa giáng xuống đầu Lăng Tiểu Ngư liền biết, kình lực đủ để tạo thành một cái hố.
...
"Quả không hổ là chủng loài nổi danh về sức mạnh cơ bắp, khí lực lớn tới như vậy...".
Âm thầm hít một ngụm khí lạnh, Lăng Tiểu Ngư đối với đối thủ càng thêm dè chừng.
...
"Grừ... ừ...".
Trái với Lăng Tiểu Ngư đã lui về phòng thủ, Hắc Hùng tinh lúc này chỉ muốn mau chóng kết thúc trận chiến. Giết Lăng Tiểu Ngư, Hắc Hùng tinh tất nhiên sẽ không dám, nhưng thương tổn thì thiết nghĩ hoàn toàn có thể. Lại nói, nếu không thương tổn thì làm sao đả bại được đây?
Nên nhớ, điều kiện để Hắc Hùng tinh hắn rời khỏi đây là phải thắng được Lăng Tiểu Ngư.
Trong lòng đã có chủ ý, Hắc Hùng tinh không chần chừ thêm nữa, lập tức triển khai hành động. Hắn dồn đại lượng linh lực vào đôi tay khổng lồ, đập mạnh xuống đất, tạo nên một tiếng nổ kinh thiên, bụi mù tán loạn...
Trước đòn tấn công kỳ lạ này, Lăng Tiểu Ngư khó tránh bị làm cho bối rối. Mặc dù thời gian lúng túng rất ngắn ngủi, chỉ một hai giây, nhưng đối với một yêu quái hoá hình kỳ như Hắc Hùng tinh thì tầm đó đã là quá đủ rồi.
Từ thú dạng, loáng cái Hắc Hùng tinh đã biến thành một đám khói đen di chuyển với tốc độ cực nhanh về phía đối thủ. Chừng khi tiếp cận thì hắn lại đổi sang dáng hình nhân loại, vươn yêu trảo hòng bắt giữ.
Không sai. Ý đồ của Hắc Hùng tinh chính là bắt giữ chứ chẳng phải đả bại Lăng Tiểu Ngư!
Quyết định này của hắn phải gọi là khá thông minh. Bởi lẽ, lời hứa bất quá cũng chỉ là lời hứa. Xác thực Lăng Thanh Trúc có nói sẽ thả hắn đi nếu hắn giành chiến thắng trước Lăng Tiểu Ngư, nhưng ai dám đảm bảo nàng sẽ không nuốt lời?
So với Lăng Thanh Trúc nàng, Hắc Hùng tinh hắn cũng chỉ như con sâu cái kiến vậy thôi. Nàng lật lọng thì hắn có thể làm gì được chứ?
Để bảo toàn tính mạng, biện pháp tốt nhất vẫn là nên bắt giữ Lăng Tiểu Ngư làm con tin. Hắc Hùng tinh, hắn cho là như vậy, rằng đây là phương án tối ưu hơn cả.
Nhưng, hắn sai rồi.
...
"Ồ... Ra đây là tính toán của ngươi?".
Ngồi trên cây, Lăng Thanh Trúc chả có vẻ gì là lo lắng, bất kể đồ nhi hiện đang nằm trong tay đối phương đi nữa. Nàng cắn miếng trái cây sau cùng, nhai xong mới nói tiếp: "Tiểu Hắc Hùng, ngươi hà tất phải giở trò như vầy. Ta đã hứa chỉ cần ngươi thắng được tên đệ tử ngốc của ta thì ta sẽ thả ngươi đi kia mà".
"Hừm..." - Hắc Hùng tinh cười lạnh - "Nhân loại các ngươi luôn rất giảo hoạt, ta không tin được".
"Giảo hoạt sao?".
Lăng Thanh Trúc nhếch môi đầy ẩn ý: "Ngẫm cũng đúng lắm. Nhưng mà...".
Đang nói, thân ảnh Lăng Thanh Trúc bỗng bất ngờ tiêu thất khó hiểu, tới khi lần nữa hiện ra thì đã ở ngay sau lưng Hắc Hùng tinh.
Nguy!
Thầm hô bất ổn, Hắc Hùng tinh toan hành động thì từ phía sau, một cảm giác lạnh lẽo bỗng lan toả toàn thân, đem hắn khoá chặt.
Định thân thuật!
"... Tiểu Hắc Hùng à, thật ra yêu loại các ngươi cũng giảo hoạt không kém đâu".