Mặc cho Lăng Thanh Trúc có diễn giải thấu tình đạt lý ra sao, Lăng Tiểu Ngư vẫn trước sau như một, thủy chung không tán đồng với cách xưng hô tùy tiện của nàng.
Hết cách, Lăng Thanh Trúc chỉ đành chấp nhận nghe theo. Nàng thở dài cảm khái: "Haizz... Biết thế này ta thà dẫn Chu tiểu tử đi theo còn tốt hơn. Tiểu Ngư Nhi ngươi cứ y như khúc gỗ, chả biết vui đùa gì hết".
...
Im lặng vài giây, Lăng Thanh Trúc chợt bảo: "Được rồi, chúng ta bàn chính sự đi".
Thái độ loáng cái đã nghiêm túc lên hẳn, nàng tiếp lời: "Tiểu Ngư Nhi, trong số mười hai loại tài liệu phụ trợ chúng ta hiện đã có được mười một. Còn lại tinh huyết Thiên Hồ - loại tài liệu cuối cùng kia - thì cũng chỉ có thể tiến nhập Thanh Khâu Sơn mới lấy được".
"Tiểu Ngư Nhi, chuyến đi này... ta nghĩ là ngươi không nên theo cùng".
"Sư phụ, sẽ có nguy hiểm sao?".
"Nguy hiểm? Ta có bảo thế sao?".
Lăng Thanh Trúc trấn an: "Tiểu tử ngươi không cần lo. Ta đã kể với ngươi rồi đó thôi. Trước kia ta từng ra tay cứu nhị công chúa của Thiên Hồ tộc, đối với hồ tộc bọn họ thì ta chính là ân nhân a".
"Vậy sao sư phụ không cho đệ tử đi cùng?" Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, tiếp tục đặt nghi vấn.
Và rất nhanh, nó đã liền được người giải đáp.
"Tiểu Ngư Nhi." - Lăng Thanh Trúc nói - "Tiểu tử ngươi có điều không biết. Tộc nhân Thiên Hồ trước nay đều luôn tự cho mình là giống loài cao quý, đối với cả yêu loại và nhân loại chúng ta đều rất xem thường. Thanh Khâu là lãnh địa của bọn họ, nếu chưa có sự cho phép mà tự tiện xâm nhập, hậu quả sẽ khó lường lắm".
"Hmm... Thật ra có một chuyện nữa mà ta quên chưa kể với ngươi. Đó là Thiên Hồ tộc có tư tưởng "nữ tôn nam ti", hiểu nôm na là trọng nữ khinh nam. Chưa nói tới ngoại nhân bên ngoài, ngay trong chính bộ tộc của mình, sự xuất hiện của nam nhân cũng đã rất hạn chế. Bọn họ bị cấm đoán rất nhiều...".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghĩ xem. Nếu một nam nhân loài người như ngươi xuất hiện tại Thanh Khâu Sơn, còn là trước mặt nhị công chúa của Thiên Hồ tộc, vậy thì người ta sẽ nhìn ngươi thế nào?".
"... Phải chi tu vi của ngươi là chân nhân trung kỳ hay hậu kỳ gì đấy còn đỡ, đằng này...".
Lăng Thanh Trúc tặc lưỡi lắc đầu: "Chậc, vấn đỉnh trung kỳ... Ta nghĩ trong mắt Thiên Hồ tộc người ta, tiểu tử ngươi e cũng chỉ như con sâu, con kiến mà thôi...".
...
Qua một hồi lâu ngồi nghe sư phụ mình phân tích, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đã hiểu được căn nguyên.
Sư phụ hắn nói đúng, sự hiện diện của hắn chẳng những không giúp ích được gì mà có thể còn gây ra phiền toái cho nàng.
"Sư phụ, vậy đệ tử sẽ ở Bắc Hà trấn này đợi người".
Ngó thấy đồ nhi đã thông suốt, Lăng Thanh Trúc cũng an lòng: "Ừm, như thế là tốt nhất".
...
Cuộc trò chuyện giữa hai sư đồ diễn ra thêm một lúc nữa thì kết thúc. Và khi nó kết thúc thì... Lăng Thanh Trúc cũng liền đứng dậy rời đi.
Thanh Khâu Sơn, đấy chính là nơi nàng sẽ hướng đến.
...
Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư ngồi trầm tư trong phòng, chừng khi nắng chiều đã nhạt, lúc này hắn mới chuyển mình đứng lên, bước ra khỏi căn phòng.
Bên dưới, vừa trông thấy thân ảnh hắn ở lưng chừng cầu thang, lão chưởng quầy đã cười tươi chào hỏi: "Khách quan, ngài tính ra ngoài sao?".
"Ừm".
Lăng Tiểu Ngư gật khẽ xem như đáp lại. Kế đấy thì tiếp tục bước đi.
"Khách quan đi thong thả. Tối tiểu nhân sẽ sai người làm mấy món ngon mang lên cho ngài dùng bữa".
...
...
"Bánh bao đây! Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!".
"Bánh bao đây...!".
...
"Hoành thánh đây! Hoành thánh đây!".
"Khách quan, ngài ăn thử một bát hoành thánh đi?".
Trước sự mời mọc của lão chủ quán, Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Cảm ơn ông chủ, nhưng ta không thấy đói".
"Khách quan, không đói cũng ăn thử một bát đi. Hoành thánh của lão là ngon nhất ở cái trấn này. Lão đảm bảo khách quan sẽ thấy hài lòng...".
"Ông chủ, thật sự là không cần đâu".
Lăng Tiểu Ngư lần đầu tiên được người ta nhiệt tình lôi kéo mời mọc nên khó tránh có chút mất tự nhiên. Hắn nhanh chóng lách người tránh đi, sau đấy thì vội vàng chạy khỏi quán hoành thánh của ông lão nọ.
Phải, theo nghĩa nào đó thì có thể gọi là chạy.
...
"Khì... Tên ngốc...".
Lăng Tiểu Ngư vừa đi thì từ phía sau, cách quán hoành thánh khoảng tầm chục bước chân, một thanh âm trong trẻo liền cất lên. Thanh âm này, nó là từ trong miệng một cô gái phát ra.
Lại nói, vị cô nương này khá lạ mắt, vừa nhìn đã biết chẳng phải phường dân đen áo vải. Trang phục nàng mặc, khí chất nàng có, căn bản không giống bất kỳ ai ở cái trấn Bắc Hà này.
Tương tự Lăng Tiểu Ngư, cô gái cũng là một tu sĩ, đạo hạnh thậm chí còn thâm sâu hơn rất nhiều, đã là chân nhân cấp bậc...
Dõi mắt trông theo bóng người vừa "chạy" đi, cô gái nhịp chân, thầm nghĩ: "Không ngờ ở chỗ này lại vẫn có thể gặp được tu sĩ. Xem bộ dạng kẻ kia, nếu chẳng phải tán tu từ chốn thâm sơn cùng cốc bước ra thì cũng là đệ tử danh môn hạ sơn hành tẩu...".
"Ta hiện cũng không có việc gì làm, hay là cứ đi theo hắn một chút xem thử. Biết đâu lại có trò hay...".
Trong lòng đã có quyết định, cô gái chẳng chần chừ nữa, lập tức bước theo Lăng Tiểu Ngư đằng trước...
...
Đối với cái đuôi phía sau, Lăng Tiểu Ngư như cũ vẫn chưa hề hay biết. Hắn tiếp tục chuyến đi dạo của mình trong sự hiếu kỳ, xen lẫn vài phần thích thú...
Cứ thế, hắn đi mãi cho tới cuối đường, tiếp đấy thì rẽ vào những con ngõ. Trong quá trình di chuyển này, thỉnh thoảng hắn cũng có ghé xem vài nơi, nhưng giống như tại quán hoành thánh nọ, hắn tuyệt nhiên không hề đụng tay vào món gì. Chỉ xem, và xem, đấy là tất cả những gì hắn đã làm.
Khỏi phải nói, điều đó chắc chắn sẽ chẳng thể nào khiến cho người ta thấy thú vị được. "Cái đuôi" ở phía sau hắn, nàng đang rất nhàm chán là khác.
"Cái tên này làm gì vậy chứ? Đi cả buổi trời chỉ để nhìn ngắm thôi sao?".
"Aizz... Quả nhiên là tên ngốc từ chốn thâm sơn mò ra mà".
Cô gái lắc đầu, định quay đi thì...
"Khịt khịt...".
"Cái mùi này... có chút quái lạ".
Khuôn mặt đanh lại, cô gái tập trung đưa mắt đảo quanh tìm kiếm.
Không phải tốn quá nhiều thời gian, nàng đã tìm được khởi nguồn của luồng khí thoang thoảng mùi hương cổ quái kia.
Ở phía trước, hơi chếch về bên tay phải nàng, cách độ bảy, tám bước chân có một tiểu cô nương đang đứng. Mùi hương chính là từ trên người cô bé phát ra.