Âm Tiểu Linh chỉ chỉ về phía cửa phòng, nói: "Tỷ muội Cổ Cổ đang ở bên kia. Ta không muốn để bọn họ nghe thấy".
Hiểu ra, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới quan sát lớp kết giới xung quanh, nhận xét: "Kết giới cách âm này có vẻ rất lợi hại".
"Tất nhiên".
Âm Tiểu Linh rất đỗi tự tin: "Cho ngươi hay, kết giới này của ta, đừng nói chân nhân trung kỳ, kể cả có là chân nhân hậu kỳ cũng đừng hòng nghe lén được".
"Lợi hại như vậy sao?".
Ánh mắt trở nên khác lạ, Lăng Tiểu Ngư nhìn người đối diện chăm chú hơn.
Nhận ra sự dò xét, Âm Tiểu Linh truy hỏi: "Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Bộ tính ăn tươi nuốt sống ta chắc?".
Chả bận tâm quá nhiều, Lăng Tiểu Ngư thay vì trả lời thì vấn ngược: "Tiểu Linh cô nương, tu vị của cô... là chân nhân trung kỳ hả?".
"Trung kỳ?" - Âm Tiểu Linh lắc đầu - "Không có. Cảnh giới hiện tại của ta mới chỉ là chân nhân sơ kỳ thôi".
"Vậy... cô bao nhiêu tuổi rồi?".
Không còn sảng khoái như trước nữa, đối với câu hỏi lần này Âm Tiểu Linh đã dừng hẳn một lúc. Nàng nhăn mày, chỉ trích: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi là đại đầu gỗ à? Bộ trước giờ không có ai nói với ngươi, rằng hỏi tuổi một nữ nhân là điều tối kị ư?".
"Hình như... trước đây sư phụ cũng từng mắng ta như vậy".
"Thì đấy." - Âm Tiểu Linh được dịp giáo huấn - "Tuổi tác của nữ nhân là một điều cơ mật, có hiểu không? Nam nhân các ngươi khi đứng trước mặt nữ nhân, tuyệt đối đừng bao giờ đá động tới tuổi tác. Mà cho dù có thì cũng phải là những lời khen tặng, thật hoa mĩ. Biết chưa?".
"Như vậy... có phải là hơi giả dối không?".
"Chẹp...".
Âm Tiểu Linh chép môi, hận thiết bất thành cương ( rèn sắt không thành thép): "Nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai. Nữ nhân họ rất thích nghe lời đường mật, biết chưa đầu gỗ".
...
"Được rồi, không nói với ngươi mấy chuyện này nữa. Chúng ta bàn chính sự một chút đi".
"Hừm... Đầu gỗ, ngươi nói thử xem hai tỷ muội Cổ Cổ liệu có phải là tộc nhân Thiên Hồ tộc không?".
...
Cứ thế, dưới sự dẫn dắt của Âm Tiểu Linh, hai người tiếp tục trò chuyện. Đa phần là Âm Tiểu Linh nói còn Lăng Tiểu Ngư thì ngồi nghe.
Đến chừng đã giải toả ra hết những nghi hoặc trong lòng, Âm Tiểu Linh lúc này mới nhìn qua ô cửa, khẽ lắc đầu: "Mới đây mà đã muộn như vậy rồi".
"Aizz... Ta phải đi tắm thôi".
Dứt câu, Âm Tiểu Linh lập tức xoay lưng, hướng tấm bình phong bên trái căn phòng bước lại.
"Tiểu Linh cô nương, cô... cô định làm gì vậy?".
Phía sau tấm bình phong, Âm Tiểu Linh ló đầu ra, đáp gọn: "Tắm a".
"Nhưng... nhưng đây là phòng của ta".
"Thì sao?".
"Ta... ta vẫn đang ở trong phòng".
"Ta thấy. Rồi sao?".
Đã nói tới như vậy rồi mà đối phương vẫn chưa chịu hiểu, Lăng Tiểu Ngư đành phải huỵch toẹt ra, bằng một câu rất đỗi quen thuộc: "Tiểu Linh cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân".
...
Âm Tiểu Linh im lặng. Nhưng không phải cái lặng im của sự đồng tình mà là... ngỡ ngàng.
Âm Tiểu Linh, nàng ngạc nhiên lắm. Đối với một người sinh ra và lớn lên trong ma tông như nàng, muốn gặp gỡ loại hình thiện lương chân chất như Lăng Tiểu Ngư thật còn khó hơn tìm kiếm thiên tài địa bảo nữa a.
"Nam nữ thụ thụ bất thân"? Cái tư tưởng cổ lỗ sĩ này...
"Đúng là đồ đầu gỗ. Hắn tưởng ta cứ vậy mà công khai tắm chắc...".
"Bổn thánh nữ vốn dĩ sẽ triển khai kết giới xung quanh, nhưng nếu ngươi đã nói thế... Để bổn thánh nữ đùa giỡn với ngươi một chút vậy".
Từ manh nha loáng cái đã đi đến chính thức quyết định, Âm Tiểu Linh bắt đầu bày trò. Nàng nói với Lăng Tiểu Ngư: "Nam nữ thụ thụ bất thân? Đây là tư tưởng người Trung nguyên các ngươi à?".
Theo sau cái lắc đầu, nàng tiếp tục: "Nhưng mà ta đâu phải người Trung nguyên. Ta sinh ra và lớn lên tại Tây vực. Người Tây vực chúng ta nam nữ bình đẳng, không quá câu nệ chuyện tiếp xúc".
Đối với lý giải này, Lăng Tiểu Ngư tất nhiên chẳng chịu: "Tiểu Linh cô nương, nhưng ở đây dù sao cũng là đất Trung nguyên. Cô không thể tùy tiện tắm rửa trong phòng nam nhân như thế được".
"Ta tùy tiện? Đầu gỗ, con mắt nào của ngươi thấy ta tùy tiện hả?".
Âm Tiểu Linh hơi bất mãn: "Ngươi nghe cho kỹ, Âm Tiểu Linh ta xem ngươi là bằng hữu, rất tin tưởng ngươi nên mới tắm rửa ở đây có biết không".
"Nhưng mà ta...".
"Ngươi đừng có nhưng nhị mãi được không? Ta chỉ tắm một lát, sẽ nhanh thôi".
Nói rồi, Âm Tiểu Linh đem y phục cởi ra. Bắt đầu từ thắt lưng, rồi tới chiếc áo đỏ cụt tay bên ngoài, tiếp nữa là đôi giày cao gót, chiếc váy rực rỡ sắc màu...
Từng món từng món cứ thế mà lần lượt được trút xuống. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, một thân thể yêu kiều đã hoàn toàn lộ rõ. Chỉ tiếc là cái thân thể trần trụi này, nó lại không được một ai chiêm ngưỡng.
Lăng Tiểu Ngư ư? Nói gì thưởng thức, ngay đến liếc xem hắn còn chả dám nữa là.
Từ rất sớm, ngay thời điểm chiếc thắt lưng của Âm Tiểu Linh bị chính nàng tháo xuống thì hắn cũng đã lập tức quay mặt đi nơi khác rồi.
Trong đầu hắn, sáu chữ "nam nữ thụ thụ bất thân" vẫn còn được ghi nhớ kỹ lắm.
...
Một lúc sau.
Bên trong thùng nước, cạnh tấm bình phong.
Âm Tiểu Linh dùng pháp nhãn dò xét cả buổi, xác nhận nam nhân phía bên kia quả thực không có hành vi thất lễ nào thì cau mày thầm nghĩ: "Cái tên này, bộ hắn là hoà thượng chắc?".
"Ngay bên cạnh có một đại mỹ nhân sắc nước hương trời loã lồ tắm gội mà hắn vẫn có thể điềm nhiên ngồi ở đó đả toạ dưỡng thần... Rốt cuộc là tâm cảnh của hắn quá cao hay là do mị lực của ta còn quá thấp?".
"Sao có thể chứ? Âm Tiểu Linh ta dù gì cũng là đệ nhất ma nữ của ma môn kia mà...".
"Hừm... Nhất định là hắn lo sợ bản thân kiềm lòng không được nên mới cố tình ra vẻ thế thôi".
...
"Được rồi. Hãy xem bổn thánh nữ đối phó ngươi đây".
Với chủ ý vừa mới nảy sinh, Âm Tiểu Linh khẽ đảo tròng mắt, bất ngờ nhảy xổ ra khỏi thùng nước, miệng hét toáng lên: "A! Cứu mạng...!".
Phía ngoài, Lăng Tiểu Ngư vốn đang ngồi đả toạ để thanh trừ tạp niệm, chợt nghe tiếng hét thất thanh của Âm Tiểu Linh, tưởng nàng xảy ra chuyện nên liền mở mắt. Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn trượng nghĩa xông vào.
"Tiểu Linh cô nương!".
"Soạt!".
Lời vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì một trong hai cánh tay của hắn cũng đã bị người ôm chặt lấy.
Âm Tiểu Linh một bộ hốt hoảng: "Tiểu Ngư! G-Gián... Có gián!".
"Gián?".
Âm Tiểu Linh gật liền hai cái: "Ừ, là gián. Nó ở trong thùng nước...".
Tỏ tường căn nguyên, trong lòng Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc có thể nhẹ nhõm thở phào. Vừa rồi nghe Âm Tiểu Linh hét lên thất thanh, hắn còn tưởng đã xảy ra đại sự gì cơ.
Một con gián? Đường đường là tu sĩ chân nhân cấp lại bị một con gián doạ thành như vầy, đến độ ngay cả y phục cũng chưa kịp mặc...
Chờ một chút...
Nghĩ tới y phục, Lăng Tiểu Ngư theo phản xạ đưa mắt cúi xuống nhìn thì...
Trăng trắng hồng hồng, một bộ ngực căng tròn đang lồ lộ ngay sát bên hắn. Trong số đó, có một cái còn ép vào cánh tay bên trái của hắn.
Ngó tiếp xuống dưới...
Cách rốn khoảng độ gang tay, cái chốn tư mật cũng nửa che nửa hở. Đào nguyên bên trong thì đúng chưa thấy rõ thật, nhưng còn rừng rậm bên ngoài thì... trọn vẹn mười mươi.
Thậm chí... đến những giọt nước óng ánh đọng lại kia, hình ảnh cũng sống động vô cùng...