Cười nhạt, Lăng Thanh Trúc cũng khen tặng nữ nhân đeo mặt nạ: "Đạo hữu, so với ta ngươi chẳng phải càng thú vị hơn ư".
"Hmm... Thật ra ta đang rất tò mò đấy".
"Ngươi tò mò điều gì?" Nữ nhân đeo mặt nạ hỏi lại.
"Diện mạo, lai lịch. Lăng Thanh Trúc ta thực rất muốn biết ngươi có thân phận gì".
"Như đang thấy, ta chỉ là một kẻ tà ma ngoại đạo chuyên đi giết người cướp của".
Đang nói, ánh mắt nữ nhân đeo mặt nạ chợt loé lên bất thường. Nhanh như chớp, nàng trở mình, tay nắm loan đao đem ném ra.
"Keng! Keng! Keng!".
...
Sau khi ngăn đón hàng tá phi tiêu, ám khí các loại, loan đao lần nữa bay về với chủ nhân của mình.
Hiện thân ở tại một vị trí khác, nữ nhân đeo mặt nạ liếc qua chỗ nam tử Thiên Hồ có tu vi chân nhân hậu kỳ, khinh thị: "Nữ nhân ưa ám toán không lạ, nhưng ngay đến nam nhân cũng giỏi âm người thì... thật hiếm thấy".
Ý tứ mỉa mai nam tử Thiên Hồ dĩ nhiên nghe ra, nhưng dù vậy, hắn vẫn chả có vẻ gì là xấu hổ ngại ngùng. Khuôn mặt trấn định như thường, hắn từ tốn đáp trả: "Đối phó với hạng đầu trộm đuôi cướp như ngươi, cần gì phải câu nệ".
Trái, phải, trước, sau, bốn phương đều bị phong toả. Thậm chí trên - dưới hai hướng cũng dày đặc thị vệ yêu hồ... Tình cảnh này, rõ ràng vô cùng bất lợi đối với nữ nhân đeo mặt nạ. Nhất là khi nàng còn bị thương tổn dưới màn ám toán của Lăng Thanh Trúc ban nãy...
Hít nhẹ một hơi, nữ nhân đeo mặt nạ đột nhiên đem loan đao thu vào giới chỉ, vừa lắc đầu vừa nói: "Thanh thế đúng là to lớn thật. Thiên Hồ tộc các ngươi quả rất cho ta mặt mũi".
"Hừ...".
Vị phu nhân tóc bạc của tộc Thiên Hồ tỏ ra căm hận: "Ngươi dám đột nhập Thanh Khâu giết người tộc ta, nhân loại ngươi thật đã chán sống!".
"Lão bà, bà nói vậy là sai rồi".
Nữ nhân đeo mặt nạ đính chính: "Không như yêu tộc các ngươi tuổi thọ dồi dào, thọ mệnh nhân loại chúng ta khá là ngắn ngủi. Ta đây thấy sống còn chưa đủ, cớ gì lại muốn tìm chết?".
"Vậy sao...".
Lần này hồi đáp không phải vị phu nhân tóc bạc mà là nam tử Thiên Hồ. Bộ dáng vẫn khá điềm tĩnh, hắn bảo: "Nhân loại, nếu ngươi thực còn ham sống, ta khuyên ngươi nên buông tay chịu trói".
Che miệng cười lên mấy tiếng, nữ nhân đeo mặt nạ lắc đầu: "Yêu hồ đạo hữu, ta cũng đâu phải đứa trẻ lên ba...".
"Nói vậy là ngươi muốn ngoan cố tới cùng?".
Nữ nhân đeo mặt nạ không đáp, coi như đồng tình.
...
"Tốt".
Nam tử yêu hồ chẳng muốn lãng phí thời gian thêm nữa, lập tức truyền lệnh: "Ám Tử Vệ, bắt lấy ả!".
Nhận được mệnh lệnh, trên - dưới, trái - phải, trước - sau, hàng trăm thị vệ Thiên Hồ đồng loạt triển khai công kích.
...
"Chậc... Trận pháp quả nhiên lợi hại".
Đã sớm lui khỏi phạm vi của Thiên Sát Phong Hành trận do Ám Tử Vệ của Thiên Hồ tộc bố trí, Lăng Thanh Trúc một bên đứng xem, tặc lưỡi thốt ra.
Nếu như lúc trước còn ít nhiều hoài nghi thì hiện tại nàng đã hoàn toàn tin tưởng, rằng núi Thanh Khâu này là một chốn ngoạ hổ tàng long.
Cần biết, nhân số trước mắt đây vẫn chưa phải toàn bộ lực lượng của Thiên Hồ tộc. Còn ẩn giấu bao nhiêu Lăng Thanh Trúc đúng thật không rõ, nhưng có một điều mà nàng dám chắc chắn: trong tất cả những tộc nhân Thiên Hồ ở đây, chẳng một ai sánh được với hồ vương.
...
"Xem ra lần này ả có mọc thêm cánh cũng khó bay".
Nhận định như vậy nên Lăng Thanh Trúc không có ý góp vui thêm nữa. Nàng mau chóng lui về một góc hòng tránh bị Thiên Sát Phong Hành trận làm ảnh hưởng.
...
Cũng chính lúc này, khi Lăng Thanh Trúc vừa lui bước thì dị biến một lần nữa phát sinh.
Đứng giữa vòng vây của Ám Tử Vệ và các vị đại nhân của Thiên Hồ tộc, qua một hồi chật vật chống đỡ, nữ nhân đeo mặt nạ bỗng bất ngờ xuất ra đại thủ đoạn.
Trên tay nàng chẳng biết từ bao giờ đã có thêm bốn tấm phù lục. Nàng đem chúng ném ra, đồng thời hô lớn: "Quỷ Binh, hiện!".
"Bùm!".
"Bùm!".
"Bùm!".
"Bùm!".
Cùng với sự tiêu thất của bốn tấm phù lục thì bốn tiếng nổ cũng cùng lúc vang lên. Tiếp đấy, từ trong khói bụi, bốn thân ảnh to lớn hiện ra. Bọn chúng mỗi tên một vẻ, nhưng chung quy thì kẻ nào kẻ nấy đều thuộc dạng mặt xanh nanh vàng, thân cao tận vài chục thước, dữ tợn vô cùng.
"Để ta cho bọn yêu hồ các ngươi thấy sự lợi hại của phù binh!".
Đã quyết liền hành, nữ nhân đeo mặt nạ chả chần chừ thêm một giây nào nữa, khẩn trương trích ra bốn giọt máu, cùng lúc đánh lên người của bốn thân ảnh phù binh mặt quỷ.
"Khống Hồn Thuật: Cuồng Quỷ!".
"Grào... ào...".
"Grào... ào...".
Dưới sự thao túng của nữ nhân đeo mặt nạ, bốn thân ảnh phù binh mặt quỷ gào thét đinh tai, tựa như ác thú nhảy bổ về bốn hướng mà tấn công các tộc nhân Thiên Hồ.
Thoáng chốc, Thiên Sát Phong Hành trận lung lay sắp vỡ.
...
"Làm càn!".
Rốt cuộc đã không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, nam tử Thiên Hồ có tu vị chân nhân hậu kỳ quát lớn. Trên tay hiện ra một bảo ấn, hắn đem nó ném về phía trước.