Lặng im giây lát, Thiên Hồ Đại Mi cuối cùng đưa ra quyết định: "Lăng đạo hữu, tấm lòng của đạo hữu thật đáng quý... Thôi được rồi, bổn vương sẽ phá lệ giúp đạo hữu một lần".
"Hồ vương, nói vậy là ngài...?".
"Bổn vương sẽ tặng cho đạo hữu một ít tinh huyết của tộc nhân Thiên Hồ".
"Thanh Trúc cảm tạ hồ vương".
"Lăng đạo hữu không cần cảm kích. Đạo hữu đã từng cứu mạng Nguyệt Nhi, nay tánh mạng đệ tử của đạo hữu đang như đèn treo trước gió, bổn vương há có thể ngoảnh mặt làm ngơ coi như không biết".
Nghe những lời nọ của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Thanh Trúc không khỏi vui mừng, thậm chí là đắc ý. Nàng cho là câu chuyện do mình tự biên tự diễn vừa rồi đã làm đối phương động lòng trắc ẩn, quyết định ban tặng tinh huyết của vương tộc Thiên Hồ.
Chỉ có điều... Thực tế, nó lại không phải như vậy. Lăng Thanh Trúc nàng nghĩ sai rồi. Ý tứ của Thiên Hồ Đại Mi đúng là ban cho tinh huyết, nhưng thay vì của vương tộc thì thứ nàng nhận được sẽ chỉ là tinh huyết tộc nhân bình thường mà thôi.
Động lòng trắc ẩn ư?
Nhân - yêu xưa nay nào có thân thiết gì. Trong mắt một vị Vương của yêu tộc như Thiên Hồ Đại Mi, tính mạng nhân loại nào có chi đáng kể, hà tất bận lòng. Nếu không phải bởi nhớ ân cứu mạng nữ nhi của Lăng Thanh Trúc, dám cá còn khuya nàng mới đáp ứng điều gì.
Đối với sự phũ phàng nọ, Lăng Thanh Trúc trách lắm. Nhưng trách thì trách chứ làm sao hơn được. Lẽ nào ra tay cướp đoạt? Sẽ rất phiền toái đấy.
"Thôi vậy. Dù sao để luện chế Trường Sinh Đan, tài liệu chính yếu vẫn là quả Trường Sinh, tinh huyết Thiên Hồ bất quá cũng chỉ là một trong số mười hai loại tài liệu phụ trợ. Thêm nữa trên đan phương cũng chỉ yêu cầu tinh huyết của tộc nhân bình thường, chẳng nhất thiết phải là vương tộc... Cùng lắm đan dược luyện ra sẽ ít đi vài chục năm dương thọ...".
Tuy không thể như ý nguyện, có được tinh huyết vương tộc Thiên Hồ để luyện chế ra linh đan phẩm cấp cao nhất nhưng căn bản Lăng Thanh Trúc cũng đã đạt được mục tiêu tối thiểu đề ra. Chuyến đi đến Thanh Khâu lần này của nàng, xét chẳng hoài công vô ích. Nếu có gì đó khiến nàng vướng bận, hoạ chăng là màn hội ngộ với nữ nhân đeo mặt nạ quỷ kia.
Cuộc chạm trán này thực đã khiến nàng nảy sinh kha khá hoài nghi...
Đạo thuật mà nữ nhân kia sử dụng, rõ ràng hết sức đa dạng. Lần trước ở Ô Long Cốc nàng ta chỉ dùng ám khí và chưởng pháp, còn lần này, tại Thanh Khâu lại là đao pháp cùng thuật khống hồn cổ xưa của Tây vực.
Những phù binh mặt quỷ kia, chúng rõ ràng có ẩn chứa hồn phách kẻ khác.
Câu hỏi đặt ra là: Nữ nhân thần bí nọ có liên hệ gì với Tây vực?
Nàng ta xuất thân từ nơi đó ư?
Nếu vậy thì độn pháp nàng dùng để tháo chạy, lẽ nào cũng là pháp môn Tây vực?
Khả năng không phải không có, chỉ là... Lăng Thanh Trúc vẫn cảm thấy nó giống một loại bí pháp của Trung nguyên hơn. Cái thứ bí pháp từ một đại tông môn đã từng một thời khuynh đảo tu tiên giới Trung nguyên...
...
"Lăng đạo hữu, tại sao không nói gì vậy? Lẽ nào vẫn chưa vừa ý với bổn vương?".
Nở nụ cười thân thiện, Lăng Thanh Trúc đáp: "Hồ vương, sao có thể. Ngài đã phá lệ ban cho tinh huyết, Thanh Trúc sao còn chưa biết đủ".
"Vậy thì tốt".
Thiên Hồ Đại Mi trở lại ngồi trên ghế, ngồi xong thì hướng người ở bên kia bức rèm bảo: "Lăng đạo hữu, đạo hữu cũng ngồi xuống đi".
Đợi cho Lăng Thanh Trúc đã an vị, lúc này Thiên Hồ Đại Mi mới nói tiếp: "Chuyện của đạo hữu coi như đã giải quyết xong, bây giờ hẳn cũng nên đề cập đến vấn đề của bổn vương rồi".
"Hồ vương, chẳng hay ngài có chuyện gì muốn nói?".
Lăng Thanh Trúc, nàng đang nghi hoặc. Nếu như nàng đoán không lầm thì mười quá chín, vị hồ vương trước mặt đây hẳn sắp nhắc tới sự việc liên quan đến nữ nhân đeo mặt nạ quỷ nọ.
Và lần này thì Lăng Thanh Trúc nàng đã đoán đúng. Thiên Hồ Đại Mi đích xác đang tính đề cập tới chuyện này.
Ngón tay thon đệm nhẹ xuống bàn, Thiên Hồ Đại Mi mở lời: "Lăng đạo hữu, bổn vương nghe tộc nhân hồi báo, nói rằng đạo hữu đối với nữ nhân đeo mặt nạ kia có nhận thức?".
"Nhận thức thì có hơi quá, nhưng xác thực giữa chúng ta đã từng chạm trán qua một lần".
"Cụ thể thế nào, Lăng đạo hữu có thể kể cho bổn vương được tỏ tường?".
"Chuyện này...".
Lăng Thanh Trúc hơi do dự, nhưng rồi cũng tóm lược: "Thôi được rồi, nếu như hồ vương đã muốn biết thì ta sẽ thuật lại vậy".
"Sự thể nó là như vầy...".
...
Lát sau.
Thiên Hồ Đại Mi nghe qua câu chuyện, gật gù khẽ thốt: "Thì ra mọi chuyện là như vậy".
"Lăng đạo hữu, theo như lời đạo hữu thì nữ nhân kia khẳng định là kẻ trong giới tà đạo. Nhưng bổn vương ngẫm lại, nội tâm lại càng nghi hoặc. Bổn vương tuy hiếm khi ra ngoài nhưng đối với các thế lực trong thiên hạ hầu hết đều ít nhiều hiểu biết. Kỳ lạ là trong tất cả những thông tin bổn vương có được lại chẳng một cái nào dính líu đến nữ nhân đeo mặt nạ kia".
"Lăng đạo hữu, lẽ nào trong mấy năm bổn vương bế quan, tu tiên giới đã phát sinh chuyện gì? Hoặc là nói đã xuất hiện một đại tông môn nào?".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu: "Tu tiên giới Trung nguyên những năm qua chẳng có đại sự nào phát sinh, càng không xuất ra thêm một đại thế lực nào".
"Nói vậy nữ nhân kia chỉ là một tán tu?".
"Cái đó cũng không nhất định".
Lăng Thanh Trúc gợi mở: "Hồ vương, ngài cũng biết thiên hạ không chỉ có mỗi Trung nguyên. Ở ngoại vực, đạo pháp tuy khó lòng bì kịp Trung nguyên chúng ta nhưng đại nhân vật thì đã từng xuất hiện qua".