Thế sự đa đoan, lòng người khó đoán. Cha mẹ sinh con nào sinh tánh. Dạy dỗ thì cũng chỉ đóng góp đôi phần, làm sao bồi đắp hết được. Huống chi tình cảm, nó đâu phải thứ có thể dễ dàng kiểm soát.
Thiên Hồ Bắc Gia mang suy nghĩ lệch lạc, trách nhiệm chẳng nằm ở Thiên Hồ Đại Mi. Lỗi của nàng có chăng là quá xinh đẹp, quá mị nhân nên mới khiến hắn ngày đêm tơ tưởng.
Ngẫm cũng bi ai lắm thay.
Còn may, hậu nhân của Thiên Hồ Đại Mi nàng không phải chỉ có mỗi mình Thiên Hồ Bắc Gia. Trừ bỏ con trai trưởng Thiên Hồ Bắc Gia ra thì nàng còn có hai đứa con gái là Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ.
Khác với huynh trưởng, Thiên Hồ Nguyệt là một nữ nhân tâm tư kín đáo, nhưng đồng thời cũng hết sức thẳng thắn, rất biết suy nghĩ vì tộc nhân của mình. Đối với mẫu thân, nàng tất nhiên yêu quý, nhưng tình yêu này không giống thứ tình cảm bất luân của Thiên Hồ Bắc Gia. Tâm sinh lý của nàng rất bình thường.
Về phần Thiên Hồ Cổ...
Vị tiểu cô nương này tuổi vẫn còn nhỏ, chưa có quá nhiều điều để nói. Nhưng với sự thân cận, dìu dắt của Thiên Hồ Nguyệt, tin tưởng tương lai, khi cô bé lớn lên thì tâm tính hẳn cũng "bình thường".
...
Vẫn chưa hay biết chút gì về những biến động tại Thanh Khâu, hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ hiện đang khá vui vẻ dạo chơi ở Bắc Hà trấn.
Đêm nay, bầu không khí trong trấn đã khác hoàn toàn so với ba ngày vừa qua. Từ đầu trấn đến cuối trấn, cả bốn phương vị đông - tây - nam - bắc, chỗ nào cũng như chỗ nào, khắp nơi đều kết hoa giăng đèn.
Lễ hội Bắc Hà, nó đã sắp sửa chính thức diễn ra.
...
Đi bên cạnh tỷ tỷ, trong bộ bạch y thanh thuần, Thiên Hồ Cổ hết xem bên đông lại ngó bên tây, chiếc miệng xinh xắn không ngừng xuýt xoa.
"Woa... Cái lồng đèn này lớn thật!".
"Còn cái này nữa... thêm cái này nữa... Tất cả đều lớn. Còn lớn hơn Cổ Cổ nữa...".
...
"A, nhị tỷ! Nhị tỷ xem bên kia có người bán kẹo hồ lô kìa!".
"Nhị tỷ nhị tỷ! Tỷ mau mua cho muội đi!".
"Khì...".
Cúi nhìn bộ dạng vòi vĩnh của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt cảm thấy buồn cười. Nàng gõ nhẹ lên đầu cô bé, mắng yêu: "Cái đồ tham ăn".
"Ứ... Có đâu..." Thiên Hồ Cổ ôm đầu phản đối.
"Còn không?".
Thiên Hồ Nguyệt nhắc lại: "Cổ Cổ, tỷ hỏi muội chứ, từ chiều tới giờ, là ai đã một mình ăn hết năm cái bánh bao, uống hết ba ly chè, sau đấy còn bồi thêm một con gà nướng, hai bát canh to, rồi lại thêm...".
Từng món, từng món lần lượt được Thiên Hồ Nguyệt liệt kê ra. Trước sau gộp lại, tên các loại đồ ăn thức uống hẳn cũng đủ để phủ đầy một trang giấy. Nó nhiều tới nỗi mà ngay đến chính bản thân tiểu yêu hồ Cổ Cổ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Cô bé tròn mắt, tỏ ra ngờ vực:
"Nhị tỷ, muội thật đã ăn nhiều như vậy?".
"Thế muội cho là nhị tỷ bịa ra chắc?".
"Cái đó... muội cũng đâu để ý. Muội chỉ biết những món muội ăn đều rất ngon, mùi vị rất khác với đồ ăn trên núi...".
Tiểu yêu hồ bày ra dáng vẻ đáng thương, nắm lấy cánh tay Thiên Hồ Nguyệt: "Nhị tỷ, đây là lần đầu tiên muội ra ngoài a. Nhị tỷ chiều muội đi mà. Cùng lắm sau khi trở về muội sẽ ăn kiêng. À không, sẽ nhịn ăn luôn một tháng...".
"Nhị tỷ, tỷ mua kẹo hồ lô cho muội đi".
Trước sự nài nỉ của muội muội, Thiên Hồ Nguyệt tỏ ra bất đắc dĩ. Nàng gõ lên đầu cô bé lần thứ hai: "Được rồi. Tỷ chịu thua muội".
"Hì hì...".
Trái với lần trước, lần này dù bị gõ nhưng tiểu yêu hồ lại chẳng hề kêu đau. Cô bé cười lên vui vẻ, vội vội vàng vàng kéo tỷ tỷ mình đi về phía người bán hàng.
"Không phải tên bán hàng ba hôm trước. Càng tốt...".
Tiểu yêu hồ ngước lên nhìn tỷ tỷ, giục: "Nhị tỷ".
"Biết rồi".
Thiên Hồ Nguyệt nhìn người bán hàng, nói: "Ông chủ, bán cho ta vài xâu kẹo".
"Tiểu thư, cô muốn mua mấy xâu?" Người bán hàng hỏi lại.
Gần như lập tức, câu trả lời liền được đưa ra, nhưng không phải của Thiên Hồ Nguyệt mà là từ miệng muội muội nàng: Thiên Hồ Cổ.
"Mười xâu!".
Dạ hân hoan, người bán hàng cười càng tươi hơn trước. Hắn lại lần nữa dời ánh mắt lên người Thiên Hồ Nguyệt, đợi nàng xác nhận.
Không làm hắn phải hụt hẫng, Thiên Hồ Nguyệt gật đầu: "Lấy mười xâu đi".
"Dạ, có ngay có ngay...".
...
Hai tay mỗi tay năm xâu kẹo, tiểu yêu hồ Cỗ Cỗ vừa mới xoay đầu đã liền há miệng cắn một lúc tận những hai viên, nhai ngấu nhai nghiến.
Thấy vậy, Thiên Hồ Nguyệt mới bảo: "Cổ Cổ, muội ăn từ từ thôi, kẻo lại nghẹn".
"Nhông nhao (không sao)".
Tiểu yêu hồ nuốt hết hai viên kẹo xong, nói tiếp: "Bên trong giới chỉ muội đã trữ sẵn mấy túi nước rồi, nếu nghẹn chỉ cần uống vài hớp là ổn".
"Muội... đúng là hết nói nổi".
"Hì hì...".
Cổ Cổ thè lưỡi, chủ động cầm một xâu kẹo hồ lô đưa cho: "Nhị tỷ, tỷ cũng ăn đi".
"Ăn đi. Tỷ không thèm".
"À... Không thèm thì thôi".
Tiểu yêu hồ rất dứt khoát, vừa bị từ chối xong thì liền bỏ ngay, chẳng buồn dây dưa thêm một giây nào nữa. Và điều đó, nó làm cho Thiên Hồ Nguyệt cảm thấy tổn thương đôi chút.
Chỉ là... ai thèm để ý. Cổ Cổ ư? Cô bé hiện đang quan tâm tới người khác rồi.
Hướng người đi theo ở phía sau, Cổ Cổ bảo: "Tiểu Ngư, ta cho ngươi một xâu kẹo hồ lô này. Cầm lấy đi".
"Cái này...".
Lăng Tiểu Ngư đang toan từ chối thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nắm lấy tay mình.
"Đây. Cho ngươi".
"Cổ Cổ, ta... ừm... cảm ơn muội".
"Hì hì... Không có gì. Cổ Cổ là một người tốt".
Bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh nghe vậy thì tròng mắt khẽ đảo. Nàng nở nụ cười thân thiện: "Cổ Cổ, còn tỷ thì sao?".
"Ngươi? Ngươi thì sao?" Tiểu yêu hồ nghi hoặc hỏi lại.
Âm Tiểu Linh nói rõ hơn: "Kẹo hồ lô. Bộ muội không tính cho tỷ à?".
Tiểu yêu hồ hết cúi xuống xem mấy xâu kẹo trong tay lại ngẩng lên nhìn Âm Tiểu Linh, thần tình mờ mịt, hàng mi chớp chớp: "Tại sao ta phải cho ngươi?".
Âm Tiểu Linh: "...".
Nàng bị tiểu hồ yêu trước mặt làm cho cứng họng, nhất thời chẳng biết đáp trả ra sao.
Mất hẳn mấy giây mới lấy lại được năng lực phản ứng, Âm Tiểu Linh bất mãn nói ra: "Cổ Cổ, muội sao có thể phân biệt đối xử như vậy? So với tên ngốc Lăng Tiểu Ngư này, tỷ tỷ đối với muội còn tốt hơn mà".
"Cổ Cổ, muội quên rồi sao? Mấy hôm trước chính là tỷ tỷ đã mua nguyên cả cây kẹo to đùng cho muội a".
"Cái đấy ta đương nhiên là nhớ. Lúc đó chính mắt ta thấy ngươi bỏ tiền ra mua mà".
"Thì đấy. Tỷ tỷ tốt với muội như vậy, tại sao muội lại có thể vô tình với tỷ tỷ được. Chỉ có một xâu kẹo mà muội cũng không cho...".
Những tưởng sau khi kể lể ngần ấy, tiểu yêu hồ sẽ suy nghĩ lại mà thay đổi thái độ thì không, cô bé vẫn giống y như cũ, nhất quyết chẳng chịu cho.
Hướng Thiên Hồ Nguyệt đằng trước bước lại, cô bé vừa đi vừa lắc đầu: "... Trên mình rõ ràng có nhiều tiền như vậy, không tự đi mua ăn mà hỏi xin người khác. Đúng là kỳ quái...".
...
Mấy lời nọ tuy rằng không lớn, lại bị tiếng nhai kẹo làm cho biến dạng nhưng với thính lực nhạy bén của tu sĩ chân nhân cấp, Âm Tiểu Linh vẫn rất dễ dàng nghe được. Rành mạch là khác. Chính bởi vì là rành mạch như thế nên giờ phút này đây nàng mới đang đứng mím môi hậm hực...