Qua một lúc ngó nghiêng quan sát, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư cũng đã tường tận nguyên do. Hắn đã hiểu tại sao mọi người lại tập trung ở đây nhiều đến vậy.
Số là quầy hàng này có phương thức buôn bán rất lạ. Theo như quy định mà chủ quầy hàng đưa ra, nếu ai muốn mua bất kỳ món gì ở đây thì đều nhất thiết phải vượt qua được thử thách. Chỉ có duy nhất một loại, đó là ném tên.
Thử thách ném tên ấy, nói dễ rất dễ, nhưng nói khó thì cũng rất khó. Từ bên đông sang tới bên tây gian hàng, tổng cộng có năm chiếc lọ được đặt, vị trí càng xa thì kích cỡ sẽ càng nhỏ. Lọ xa nhất, so ra thậm chí còn nhỏ hơn ba ngón tay của người trưởng thành.
Lẽ tất nhiên, chẳng ai dại gì lại bỏ tiền ra khi mà khả năng chiến thắng gần như chỉ là một con số không tròn trịa. Người chủ quầy hàng, nàng cũng tự mình hiểu lấy điều ấy. Và đó là lý do vì sao mà nàng đã chia thử thách ném tên này ra làm năm mốc, tại mỗi mốc lại có một cái giá và phần thưởng khác nhau.
Quy tắc cụ thể như sau: Ném tên vào lọ thứ nhất, có thể lựa chọn một trong các món đồ xếp ở bậc thứ nhất trên quầy hàng; ném tên vào lọ thứ hai, có thể lựa chọn một trong các món đồ xếp ở bậc thứ hai trên quầy hàng; những món đồ ở bậc thứ ba và thứ tư trên quầy, nguyên tắc cũng là như vậy... Nhưng riêng ở bậc thứ năm, mọi chuyện lại khác.
Không như bốn bậc bên dưới, trên bậc thứ năm, cũng là bậc cao nhất của quầy hàng, đồ vật chỉ có duy nhất một món. Tuy nhiên món đồ này, nó lại đắt giá vô cùng.
Đó là một cây trâm được gia công từ ngọc quý, điêu khắc theo hình ảnh một con hạc đang giơ chân múa, sống động cực kỳ...
Muốn tinh xảo? Có thừa tinh xảo. Muốn trân quý? Càng khỏi phải bàn. Chất liệu của cây trâm, gọi độc nhất vô nhị thực cũng chẳng hề ngoa.
Chả biết bằng cách nào mà cây trâm ngọc này lại cùng lúc sở hữu tận những năm màu khác nhau. Càng đáng nói hơn là năm màu này, chúng vừa vặn lại nằm đúng trên năm bộ phận của con hạc - hình ảnh mà chiếc trâm được điêu khắc.
Màu trắng ở thân, màu đen trên cánh, màu vàng dưới chân, màu tím đỉnh đầu và màu hồng ngay mỏ, thật là xảo diệu lắm thay.
Nhân tạo ư?
Không. Người chủ cửa hàng đã lấy danh dự của mình ra bảo đảm. Nàng khẳng định màu sắc trên cây trâm là hoàn toàn tự nhiên. Một vài vị khách có hiểu biết cũng đã đích thân kiểm chứng qua. Bọn họ đã xác nhận điều đó. Rằng cây trâm kia, nó quả vô cùng trân quý.
Khỏi phải nghĩ, đối với một món đồ quý giá và độc đáo nhường ấy, mọi người ai nấy tất nhiên đều rất động tâm, mong muốn có được. Thậm chí có người còn tình nguyện bỏ ra cả ngàn lượng vàng để mua lấy nữa cơ. Tiếc rằng... chủ nhân của cây trâm, nàng lại kiên quyết lắc đầu.
Theo như lời nàng thì Huyễn Mộng - danh tự mà nàng dùng để gọi cây trâm của mình - chỉ được bán đi với duy nhất một điều kiện, đó là người mua phải vượt qua được thử thách, đem mũi tên ném vào bên trong chiếc lọ nhỏ nhất, đang đặt ở xa nhất.
Không thể làm được? Vậy thì xin lỗi, Huyễn Mộng vẫn sẽ là của nàng.
...
Trước sự cứng rắn của chủ quầy hàng, khách nhân chỉ đành từ bỏ, thôi không trả giá, nài nỉ thêm nữa. Kết quả là ai cũng như ai, những người muốn sở hữu Huyễn Mộng, tất cả đều phải tham gia vào cuộc thử thách mà tỉ lệ chiến thắng chẳng hơn gì một con số không.
Mũi tên quá dài trong khi miệng chiếc lọ kia thì lại quá nhỏ, ném, làm sao ném?
Một người nối tiếp một người, khách nhân cứ thi nhau ném, ném xong thì lại thi nhau lắc đầu chán nản. Từ già tới trẻ, từ lớn tới bé, mãi vẫn chẳng có lấy một người thành công. Tất cả dần bỏ cuộc.