Cơ Thành Tử nhẩm lại, nét mặt càng thêm phần trầm trọng.
"Huyền Vũ, Thao Thiết, những linh chủng mạnh mẽ nhất của thuở hồng hoang. Chuyện này... Ta quả thật là không dám nghĩ".
"Chưởng môn sư huynh." - Thần tình cũng nặng nề không kém, Ngọc Vân Tử nói - "Sư huynh cũng cho rằng Thao Thiết, Huyền Vũ, bọn chúng vẫn còn tồn tại?".
Đối với tin tức này, Ngọc Vân Tử quả thật đã rất bất ngờ. Huyền Vũ thì thôi, có thể tiếp nhận được, nhưng còn Thao Thiết?
Thế nhân ai chẳng biết Thao Thiết chính là một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hồng hoang, một ác thần từng cắn nuốt muôn vạn sinh linh. Theo như truyền thuyết, trong trận đại chiến cuối cùng ở vô số năm về trước, cùng với Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết đã bị tứ đại linh thú là Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tiêu diệt, hình thần từ lâu đã tiêu tán trong thiên địa...
Phải. Tứ đại hung thú đã chết, đấy là điều mà thế nhân vẫn nghĩ. Giống như mọi người, Ngọc Vân Tử cũng đinh ninh rằng như thế. Nhưng hôm nay, sau khi trông thấy những dòng chữ mà sư tổ Lý Bất Tri lưu lại...
Một vĩ nhân của hơn hai ngàn năm trước, người đã từng được chính tà hai giới xưng tụng "Thiên hạ đệ nhất nhân", ông há có thể nói bừa?
Đại hung Thao Thiết, mười quá chín là vẫn còn tồn tại. Không riêng Ngọc Vân Tử và Cơ Thành Tử, ba vị phong chủ còn lại là Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, tất cả đều tin rằng như vậy.
Kèm theo cái gật đầu, Cơ Thành Tử hồi đáp sư đệ mình: "Vân Tử, tổ sư gia thần thông quảng đại, đạo hạnh thâm huyền. Người nếu đã đề cập đến Thao Thiết, Huyền Vũ, tin tưởng những linh chủng hồng hoang này hiện vẫn còn sống".
"Sư huynh".
Thu lại tầm mắt, từ những hàng chữ, Lăng Thanh Trúc chuyển hướng sang Cơ Thành Tử: "Huynh có cảm thấy có điều không thích hợp không?".
Cơ Thành Tử nghe sư muội nói vậy thì xoay đầu, hỏi: "Thanh Trúc, ý muội là gì?".
Chỉ vào vế bên trái, ở bốn câu đầu tiên, Lăng Thanh Trúc nói ra nghi hoặc: "Dưới hai câu "Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện - Thao Thiết thực Miên, song ngư cuồng nộ" là liên tiếp hai chữ "Hoạ", có thể thấy ý tứ của tổ sư gia rõ ràng nhận định Thao Thiết, Huyền Vũ là tai hoạ. Thao Thiết thì chả nói làm gì, nó vốn dĩ là hung thú, thế nhưng còn Huyền Vũ...".
"Sư huynh, Huyền Vũ chính là một trong tứ đại linh thú do trời đất tạo ra, từ thuở xa xưa đã ra sức bảo hộ vạn vật sinh linh. Cùng với Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ vẫn luôn được thế nhân tôn kính, ca tụng lương thần. Một vị lương thần, tại sao lại bị nhận định là tai hoạ?".
Câu hỏi của Lăng Thanh Trúc khiến cho bốn vị phong chủ còn lại không khỏi suy ngẫm.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Cơ Thành Tử vẫn là người chủ động lên tiếng: "Trọng đại thiên cơ không phải thứ mà chúng ta có thể nhìn ra được. Tổ sư gia nếu đã nhận định Huyền Vũ là hoạ thì ắt phải có cái lý của người".
"Aizz... Chỉ tiếc là thông tin tổ sư gia lưu lại cho chúng ta quá ít...".
"Địa mộ, Cung Đâu, Miên, song ngư, hết thảy đều quá mơ hồ. Vế bên phải kia cũng là như vậy...".
"Hoả ngập Cửu Hoa, Minh Tôn giáng thế - Long Tru hội chủ, tiên tử đằng vân. Chúng quá tối nghĩa...".
...
"Ong!".
"Ong!".
Chẳng biết có phải bởi do tiếng thở dài của Cơ Thành Tử tác động hay không mà ngay khi thanh âm của hắn vừa dứt thì Tinh Các bỗng liền phản ứng.
Sau mấy tiếng ngân, những hàng chữ bắt đầu biến mất. Tuy nhiên, chỉ độ vài giây, những hàng chữ khác đã lại hiện lên. Và lần này thì số lượng đã tăng thêm rất nhiều, tin tức cũng rõ ràng hơn hẳn.
Dám đâu khinh suất, Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, cả đám lập tức tập trung theo dõi...
...
Lát sau.
Trải qua mấy bận ngó nghiêng, năm vị phong chủ rốt cuộc cũng minh tường đại khái.
Theo như ý tứ của Lý Bất Tri - tổ sư gia của bọn họ - thì "hoạ" có bốn cái, đó là hoạ Huyền Vũ, hoạ Cung Đâu, hoạ Thao Thiết và hoạ song ngư. Trong số ấy, Huyền Vũ - Cung Đâu, hai cái hoạ này chỉ là phụ, đáng lo nhất vẫn là hoạ Thao Thiết và hoạ song ngư. Đặc biệt là hoạ song ngư.
Di ngôn nói, song ngư chia làm hắc - bạch, hợp lại tức thành Thái cực. Thái cực này không phải nhân loại, nhưng cũng không phải yêu ma. Hắn là người nhưng lại không phải người, là ma nhưng lại không phải ma. Thái cực, hắn đến từ thiên ngoại, một cõi vô minh. "Lưng tàng thái cực, mắt ẩn hoàng lân", đấy chính là dấu hiệu nhận biết nhân dạng của Thái cực.
Còn về Thao Thiết, Lý Bất Tri bảo rằng...
Tương tự Thái cực, Thao Thiết cũng có hai loại hình thái, một là nhân dạng, hai là thú dạng, tức nguyên hình vốn có. Ở hình thái thứ nhất, Thao Thiết giống hệt con người, rất khó phát hiện. Chỉ khi hắn biến thân, trở về thú dạng mới có thể nhận ra...