Tiên Môn

Chương 282: Bất lực



"Địa mộ khai, tiên nhân khái
Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện
Thao Thiết thực Miên, song ngư cuồng nộ...".

Trong dự ngôn mà tổ sư gia Lý Bất Tri lưu lại thì sắp tới chính giáo thiên hạ sẽ phải đương đầu với bốn cái hoạ, đó là: hoạ Huyền Vũ, hoạ Cung Đâu, hoạ Thao Thiết, hoạ Song Ngư. Nói cách khác, Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, bọn chúng chính là những thế lực xấu xa, tà ác sẽ nhấn chìm muôn vạn sinh linh. 



Tuy rằng Dương Tiểu Ngọc nàng không biết tại sao Huyền Vũ - một trong tứ linh - từng vì thương sinh thiên hạ ra sức gìn giữ lại biến thành mối hoạ cho thế nhân, nhưng nàng tin tổ sư gia sẽ không tiên liệu sai. Huyền Vũ, nó chắc chắn là mối nguy của chính đạo.

Thân là môn nhân chính giáo, Dương Tiểu Ngọc nàng há có thể cùng đối phương thoả hiệp? 

Huống hồ... 

Dung hợp? Vậy sau khi dung hợp thì sẽ thế nào? Dương Tiểu Ngọc có còn là Dương Tiểu Ngọc? Hay chỉ đơn giản là cái vỏ bọc cho Huyền Vũ?

Dương Tiểu Ngọc, nàng rất nghi ngờ điều đó. 

Dung hợp? Không. Nàng tuyệt đối không chấp nhận. Và đó chính là lý do vì sao mà nàng lại hành động dứt khoát như vầy, bất ngờ tấn công Huyền Vũ.

Chỉ có điều... Thành công hay thất bại, nó lại không do một mình nàng quyết định.

Nhanh, mạnh, và chuẩn, đấy là những gì mà Dương Tiểu Ngọc nàng làm được. Một nhát kiếm chí mạng giáng thẳng vào đầu của Huyền Vũ. Tuy nhiên, kể cả có là như vậy, hiệu quả... cũng bất quá một con số không tròn trĩnh. 

Nhát kiếm kia, nó chả gây được cho Vũ một chút thương tổn nào, dù là nhỏ nhất...

...

Vẫn đứng nguyên ngay đó, Vũ bình thản mà rằng: "Đạo hạnh của ngươi quá thấp, chưa đủ để tổn hại được ta".

"Vậy sao?".

Lời vừa ra hết, Dương Tiểu Ngọc cũng lập tức xuất ra thủ đoạn cuối cùng. Phải, nàng đã biến đổi hình dạng. Trạng thái "nữ thần", nó lại một lần nữa xuất hiện. 

Mái tóc dài màu lam không gió tự bay, nàng lạnh lùng nhìn Vũ. Tuyết Ẩm ngân lên, kiếm thứ hai chém ra.

Kết quả...

Vũ, nàng vẫn hoàn hảo vẹn nguyên. 

Trước kết quả này, Dương Tiểu Ngọc thực sự đã bị sốc. Ít nhiều. Một kiếm vừa rồi, nàng gần như đã dùng tất cả những gì gọi là tinh túy nhất, ấy vậy mà...



Vũ, nàng ta vẫn đứng yên, vẫn để mặc cho Dương Tiểu Ngọc nàng chém giết, thế nhưng cuối cùng...

Dương Tiểu Ngọc nàng thua rồi. Ngay khi còn chưa bắt đầu thì nàng đã là người chiến bại. Xem ra việc nàng nghe theo tiếng gọi mà tìm tới đay, nó là một sai lầm. 

Bây giờ, thông đạo đã đóng, đạo pháp đã vô dụng, Dương Tiểu Ngọc nàng muốn sống sót coi bộ là mơ mộng hão huyền rồi.

Bộ dáng bất cam, Dương Tiểu Ngọc tạm ngưng cuộc chiến, hỏi: "Nếu như hôm nay ta không tìm tới đây, mọi chuyện sẽ thế nào?".

"Ngươi đang hối hận?".

Vũ bảo: "Thật ra ngươi không cần phải hối hận. Bởi lẽ cho dù ngươi không tìm ta thì ta cũng sẽ tìm ngươi. Khí tức của ngươi, ta luôn cảm nhận được".

"Dương Tiểu Ngọc, bằng cách này hay cách khác, ta và ngươi vẫn sẽ gặp nhau. Chúng ta... vẫn sẽ dung hợp".

...

Hiếm hoi lắm Dương Tiểu Ngọc mới nở một nụ cười, nhưng nó lại là một cụ cười chát đắng: "Xem ra đây là số mệnh của Dương Tiểu Ngọc ta rồi".

"Vũ, có lẽ ngươi nói đúng, đối với ngươi Dương Tiểu Ngọc ta rất yếu nhược, chỉ tựa như con sâu cái kiến. Nhưng mà... Vũ, nếu ngươi nghĩ ta sẽ run sợ trước ngươi thì ngươi đã lầm rồi".

Bên kia, Vũ nghe xong thì lắc đầu: "Không. Ta chưa bao giờ nghĩ ngươi sẽ khiếp hãi. Ngươi có một trái tim rất mạnh mẽ. Ta rất thích ngươi".

"Vậy hẳn là ta nên cảm ơn vì điều đó nhỉ?".

Thu lại nụ cười mai mỉa, Dương Tiểu Ngọc nâng lên Tuyết Ẩm, thều thào mấy tiếng rồi bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình. Ngập trong lam quang chói loà, nàng lao thẳng về phía Vũ. 

...

"Ngươi thật thú vị".

Đi cùng cái nhếch môi ý vị, Vũ nhấc chân tiến tới, chủ động nghênh đón. Động tác của nàng không nhiều, bất quá là một cái phẩy nhẹ. Nhưng, chính cái phẩy tay nhẹ nhàng ấy, nó đã ngay lập tức đem thế công ác liệt của Dương Tiểu Ngọc hoá giải, khiến nàng dừng hẳn lại.

"Ngươi...!".

Đối lập với vẻ khẩn trương của Dương Tiểu Ngọc, Vũ nhoẻn miệng cười: "Ta đã bảo rồi, đạo hạnh hiện giờ của ngươi còn quá kém, không đủ để thương tổn đến ta".

"Nào, Dương Tiểu Ngọc, hãy cùng ta dung hợp". 

"Đừng hòng!".

Bằng vào ý chí của mình, Dương Tiểu Ngọc cố gắng giải trừ trói buộc của Vũ. Tiếc rằng... Vũ không cho.

Những ngón tay thon lại một lần nữa nâng lên, Vũ bắt đầu vẽ. Rất nhanh, hàng tá hoa văn kỳ lạ hiện ra, lần lượt trôi về phía Dương Tiểu Ngọc, xâm nhập vào bên trong cơ thể nàng.

"Dương Tiểu Ngọc, để ngăn chặn tai kiếp, ta cần ngươi giúp đỡ. Ngươi nguyện cũng được, không nguyện cũng được, ta đều phải hoàn thành dung hợp".

Thân thể ép sát, Vũ thì thầm vào tai Dương Tiểu Ngọc.

"Từ đây về sau, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Trách nhiệm của ta đối với thiên địa sẽ do ngươi gánh lấy, lý tưởng của ngươi sẽ do ta thực hiện. Mệnh của ta và ngươi sẽ vĩnh viễn nối liền... Dương Tiểu Ngọc, đừng khiến ta thất vọng...".

Vũ càng nói thì thanh âm càng nhỏ dần. Thân ảnh của nàng cũng là như vậy, mỗi lúc một nhoè đi, tan thành khói. Hiện tại, nó - đám khói đen ấy - đang tiến vào cơ thể Dương Tiểu Ngọc. Một cách chậm rãi.

Đối với việc này, Dương Tiểu Ngọc tất nhiên chẳng hề mong muốn. Nhưng muốn hay không thì đó cũng chỉ là ý nguyện của nàng. Vũ, đối phương đâu có quan tâm.

Quá trình dung hợp, nó vẫn đang tiếp diễn.

"Mệnh của ta... thật sự kết thúc rồi sao?".

"Tiểu Ngư...".

...

...

Bị hút vào mật cảnh có tất thảy mười một người, bảy nam bốn nữ. Trong số bốn người nữ ấy thì đã có ba người gặp nạn. Lệ Thắng Nam bị trúng độc, Lâm Oánh đã chết, còn Dương Tiểu Ngọc thì hiện cũng...

Lúc này, vẫn an ổn duy chỉ có mình Công Tôn Nhược Thủy, hay chính xác hơn phải gọi là Âm Tiểu Linh.

Bên trong một hang động hoang sơ, trên phiến đá phẳng, Âm Tiểu Linh chống cằm nhìn đống lửa gần đó, nét mặt trầm tư: "Không biết bây giờ đầu gỗ thế nào, có nguy hiểm gì hay không...".

"Nhược Thủy, muội đang lo lắng cho ai vậy?" Tiếng Âm Tiểu Linh vừa dứt thì một giọng khác cất lên. Là của nam nhân.

Nam nhân này, hắn cũng chẳng ai xa lạ, đích thị là kẻ đã bị Dương Tiểu Ngọc tước đi ánh hào quang, cái gai trong mắt Chu Đại Trù: Tô Đông Vũ.