Tiên Môn

Chương 294: Từng người gục ngã



"Lưu Cảnh Thiên, cái tên khốn nhà ngươi!".

"Keng!". 

Đứng trước cơn giận của họ Chu, Lưu Cảnh Thiên cũng vội vàng vung gươm chống đỡ. Mượn dư lực từ đòn va chạm, hắn thoái lui về sau, kế đấy thì... quay đầu bỏ chạy.

Phải, đúng như những gì Chu Đại Trù nghĩ, mục đích của Lưu Cảnh Thiên hắn chỉ là muốn lợi dụng các đồng môn của mình để giữ chân quái thú mà thôi. Vốn dĩ hắn còn tính đợi thêm một chút, chờ cho mấy người Chu Đại Trù cùng quái thú giao chiến rồi mới âm thầm đào tẩu, nhưng với tình huống hiện tại... Sau khi nghe cảnh báo của kiếm linh Thiên Tà và chứng kiến cơn giận của Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên hắn đã thay đổi chủ ý. Hắn phải thay đổi chủ ý. 

Chân nhân cảnh hậu kỳ? Thực lực quái thú còn hơn xa so với những gì hắn nghĩ. Đừng nói một Lưu Cảnh Thiên, cho dù cả tá Lưu Cảnh Thiên cộng lại cũng tuyệt chẳng thể nào đối phó được. 

Để bảo toàn tánh mạng của mình, Lưu Cảnh Thiên hắn phải chạy. Chạy càng xa càng tốt. 

Ý thức được hung hiểm lớn tới độ nào, Lưu Cảnh Thiên đâu còn dám bảo lưu chút gì, lập tức xuất ra đại thủ đoạn. Chỉ thấy hắn hô khẽ một tiếng, cả người đã liền tan ra, hoá thành một đám máu tươi. Thần thông rất giống với huyết độn của Âm Tiểu Linh, của Đồ Tam Nương...

Trông thấy cảnh ấy, ở phía sau, Chu Đại Trù càng thêm căm phẫn. Nhưng chẳng cần hắn ra tay thì một kẻ khác đã thay hắn truy đuổi.

Là quái thú.

...

"Tiểu Ngư, mau chạy!".

Tuy có hơi bất ngờ về động thái của quái thú nhưng Chu Đại Trù đã rất nhanh liền phản ứng. Nhân lúc quái thú đuổi theo Lưu Cảnh Thiên, hắn liền giục Lăng Tiểu Ngư thiêu đốt chân nguyên, dùng tốc độ tối đa chạy về một hướng khác. 

Tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư không có ý kiến gì, khẩn trương làm theo. 

Chỉ là... Bọn họ nhanh, nhưng quái thú, nó còn nhanh hơn.

Những tưởng sẽ phải mất một khoảng thời gian quái thú mới quay lại thì không, chỉ vài giây ngăn ngủi nó đã tóm gọn Lưu Cảnh Thiên, bất kể hắn có đang thi triển một loại độn pháp rất đỗi cao minh đi nữa. 

Dễ thấy, thời điểm truy đuổi trước đó quái thú vẫn bảo lưu thực lực. Hiện tại mới đúng là tốc độ chân chính của nó. Có lẽ... nó không muốn để cho bất kỳ con mồi nào chạy thoát. 

"Khúc khúc...".

Chặn ngay trước mặt ba người Chu Đại Trù, quái thú phát ra những thanh âm quái dị. Miệng cười giễu cợt, nó đem Lưu Cảnh Thiên ném qua. 

Nếu là một vị đồng môn khác, Chu Đại Trù nhất định sẽ dang tay đón lấy, đáng tiếc đây lại là Lưu Cảnh Thiên - kẻ muốn dùng bọn họ làm vật thế mạng...

Rất không nể tình, Chu Đại Trù vung lên cánh tay tròn trịa, bồi thêm một đấm.

"Binh!".

"Ư...!".

Vốn đã bị quái thú tổn thương, nay lại dính thêm một đấm của Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên tức thì hộc ra một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống đất. 

...

"Khúc khúc...".

Chừng như cảm thấy thú vị về những gì mình vừa chứng kiến, quái thú nhe răng ra cười. Cười xong, nó lè lưỡi liếm môi, thèm thuồng nhìn ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam.

Cực độ khẩn trương, Chu Đại Trù nắm chặt Thiên Tà, bảo: "Tiểu Ngư, ta sẽ giữ chân nó, ngươi hãy mang Lệ sư tỷ chạy trước".

"Sư huynh không được! Đệ sao có thể để huynh lại chịu chết...".

"Tiểu Ngư, ngươi nói gì vậy chứ..." - Dù nội tâm đang vô cùng lo lắng nhưng Chu Đại Trù vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười - "Ngươi nghĩ sư huynh ta là ai? Ta sao có thể dễ dàng bị quái thú ăn thịt được. Lần trước còn không phải chính ta đã đoạn hậu...".

Chuyện lần trước, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên nhớ rõ. Nhưng hoàn cảnh hiện giờ đâu giống lúc đó... 

Quái thú lần này có thực lực cao hơn rất nhiều. Chân nhân cảnh hậu kỳ, cấp bậc ấy sư huynh hắn tuyệt vô phương chống đỡ.

Kẻ ngu cũng biết, Chu Đại Trù đây là đang muốn hi sinh đoạn hậu...

"Sư huynh, không được. Muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở. Đệ sẽ không bỏ huynh lại một mình đâu".

"Tiểu Ngư, ngươi... Cẩn thận!".

Thanh âm biến đổi, Chu Đại Trù bỏ ngang câu nói, vung tay đem người huynh đệ của mình đẩy ra.

Quái thú, nó đã bắt đầu tấn công.

...

"Sư huynh!".

Trông thấy Chu Đại Trù trúng phải độc thủ của quái thú, Lăng Tiểu Ngư không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ứng cứu. 

Lẽ dĩ nhiên, với tu vi vấn đỉnh trung kỳ của mình, hắn sẽ không cách nào ngăn nổi.

Trên thực tế, Lăng Tiểu Ngư hắn còn chưa kịp tiếp cận Chu Đại Trù thì đã bị quái thú đánh cho một phát khiến phải ngã lăn ra rồi. 

...

"Tiểu Ngư...!".

Nhìn vết máu vừa trào ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam hốt hoảng hô lên. 

...

"Đừng...!".

Và, lại một lần nữa, Lệ Thắng Nam bất lực kinh hô. 

Lăng Tiểu Ngư, hắn đã vừa mới bị quái thú nắm cổ xách lên. 

...

"Buông hắn ra!".

Cực độ lo lắng, trong giây phút ý trung nhân cận kề sinh tử, Lệ Thắng Nam dùng tất cả chút sức lực cuối cùng bật dậy. Nhưng... cũng chẳng để làm gì. Đơn giản là chỉ nháy mắt sau, bụng nàng đã bị quái thú xuyên thủng, gục tại đương trường.