Trước sự hối thúc của Đồ Tự, Tô Đông Vũ miễn cưỡng hướng hai kẻ đang hôn mê tiến lại.
Có điều, hắn đi còn chưa được bao nhiêu bước, tay còn chưa kịp chạm vào người Chu Đại Trù thì dị biến đã liền phát sinh.
Chỉ thấy trên thương khung, một tia sáng bất ngờ loé lên. Ban đầu rất nhỏ, nhưng rất nhanh sau đó, tia sáng đã biến thành nguồn sáng, nới rộng ra hàng trăm thước.
Chứng kiến dị tượng, Tô Đông Vũ lòng đầy nghi hoặc, ngó sang Đồ Tự thì thấy đối phương cũng đang cau mày cảnh giác. Phần Âm Tiểu Linh, nàng cũng y như vậy.
Không gian này, nó lại sắp phát sinh chuyện gì? Đó là câu hỏi chung của ba người bọn họ.
Và câu trả lời thì... vừa mới có.
Từ bên trong nguồn sáng kia, một cỗ lực lượng bất thình lình giáng xuống, đem tất cả mọi người hút lên. Tô Đông Vũ, Đồ Tự, Chu Đại Trù, Âm Tiểu Linh, Lăng Tiểu Ngư, hết thảy đều bị hút, toàn bộ chẳng một ai là kháng cự được.
Cỗ hấp lực kia, nó thật sự quá ghê gớm, giống hệt như thứ đã xuất hiện lần trước, đem mọi người hút vào bên trong mật cảnh.
Rõ ràng, dị biến vừa mới phát sinh có dính líu tới Vũ. Bởi lẽ, trong không gian tối tăm này, Vũ chính là chúa tể. Trừ Vũ ra thì làm gì còn ai đủ năng lực thao túng thông đạo như thế.
Vấn đề ở đây là: Tại sao Vũ lại làm vậy? Đưa mọi người ra khỏi lãnh địa của mình?
Lẽ nào nói Vũ đại phát từ bi, ra tay cứu độ?
Nghe qua đúng là không được thoả cho lắm.
Mà thực tế thì... nó quả chẳng hề trùng khớp. Đơn giản là bởi người đã ra tay can thiệp, khai mở thông đạo không phải Vũ. Dương Tiểu Ngọc, nàng mới là chủ thể.
...
Khác với việc sưu hồn, đoạt xá, dung hợp của Vũ và Dương Tiểu Ngọc là một quá trình vô cùng phức tạp, đòi hỏi thời gian rất lâu. Trong quá trình này, không chỉ ý thức mà cả sinh mệnh đôi bên cũng được hợp nhất với nhau. Nói cách khác, Vũ sẽ từ từ biến thành Dương Tiểu Ngọc, còn Dương Tiểu Ngọc thì sẽ từ từ biến thành Vũ. Những gì Dương Tiểu Ngọc có, Vũ rồi sẽ có; ngược lại, những gì Vũ sở hữu, Dương Tiểu Ngọc rồi cũng sở hữu. Năng lực, sức mạnh, chúng nằm trong số ấy.
Trải qua mấy ngày đêm cùng nhau dung hợp, đến hiện tại, Dương Tiểu Ngọc đã sắp không còn là Dương Tiểu Ngọc nữa rồi. Nàng có được sức mạnh, có được thần thông vô thượng, điều đó là thật; tuy nhiên bù lại, ý thức của nàng, linh hồn của nàng, nó cũng biến chất rồi. Cảm xúc cũng là như vậy, đang dần thay đổi...
Rồi đây, "Dương Tiểu Ngọc" sẽ biến mất. Cô gái của Đào Hoa thôn, người đệ tử của Thiên Kiếm Môn ấy, nàng sẽ không còn trên đời này nữa. Tiếp tục tồn tại, có chăng là "Dương Tiểu Ngọc" khác, uy nghiêm và cao thượng. Rất có thể, nàng sẽ chẳng còn xem Lăng Tiểu Ngư là thân nhân của mình như trước nay vẫn từng. Bằng hữu? Không chừng cũng mất...
Nhưng...
Dẫu là như vậy, cho dù sẽ đổi thay thì hiện tại, Dương Tiểu Ngọc vẫn muốn được làm Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã của Lăng Tiểu Ngư.
Mắt nhoè lệ, thần trí nửa tỉnh nửa mê, trong lam quang bao bọc, trong hình dạng một nữ thần với mái tóc xanh xoã dài uốn lượn, Dương Tiểu Ngọc vươn cánh tay phải lên, chừng đang níu kéo.
Trong nước mắt, nàng thều thào gọi tên: "Tiểu Ngư... Mau đi...".
"Tiểu Ngư...".
"Tiểu Ngư...".
...
...
Vài phút trước, bên ngoài mật cảnh.
Bên cạnh Hoá Long Trì sớm đã tan hoang, năm vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn là Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ hiện đều đang có mặt. Chỉ là khuôn mặt, năm người như một, ai nấy cũng đều đang lộ rõ lo âu...
Không lo làm sao được khi mà đã qua một khoảng thời gian, đã thử đủ cách rồi mà vẫn vô phương tìm ra manh mối. Nói gì tin tức các đệ tử mất tích, ngay đến thông đạo còn chẳng lần ra được nữa là.
Vốn lúc nãy, dựa vào tin tức Cơ Thành Tử cấp trước đó cộng thêm trận pháp dày công bày bố, bọn họ cứ nghĩ sẽ tác động được đến chiều không gian kia, ngờ đâu... Chả ích gì cả. Trận pháp, bảo vật, chúng hoàn toàn vô dụng.
"Chưởng môn sư huynh." - Cõi lòng nặng trĩu, Lý Ngọc Thường là người đầu tiên lên tiếng sau thất bại - "Liệu có phải chúng ta đã làm sai gì đó không?".
Nhìn qua sư muội, Cơ Thành Tử lắc đầu: "Tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, mỗi một bước chúng ta đều đã rất thận trọng rồi. Chỉ có thể nói cổ trận này đối với mật cảnh kia vốn không có tác dụng".
"Nhưng trong cổ tịch tổ sư gia đã nói...".
Lý Ngọc Thường nói tới đấy thì dừng lại, thôi không tiếp nữa. Thân là một vị chân nhân, nàng há đâu chẳng hiểu đạo lý. Tổ sư gia dù đạo hạnh cao thâm, thần thông quảng đại thì chung quy cũng chỉ là con người. Người... làm sao có thể am tường hết được?
Thiên hạ bao la, kỳ nhân dị sự vô số, những thứ ngoài tầm hiểu biết của nhân loại thật sự là nhiều lắm...