Hết những câu nói thô tục lại đến những tràng cười dâm ô, Gia Gia càng nghe thì trong lòng càng thêm chán ghét. Nó hất tay Lăng Tiểu Ngư, đoạn nói: "Tiểu Ngư ngươi còn thừ người ra đó làm gì? Ra tay đi".
"Ta tưởng ngươi sẽ tự mình giải quyết?".
"Ta không thích giết người".
"À... Đúng là ngươi không thích giết người thật".
Thanh âm ra hết, Lăng Tiểu Ngư cũng chuyển mình đứng dậy. Cử chỉ rất chi từ tốn.
"Sao?" - Vẫn một mực chú ý, Bôn Đình vừa thấy Lăng Tiểu Ngư đứng lên thì liền lấy đao kề cổ ngay - "Tiểu tử ngươi đợi không được nữa rồi hả?".
"Khà khà... Nếu vậy... Tiểu tử, để ta tiễn ngươi xuống trình diện Diêm vương. Nhớ kỹ, tên của lão tử là Bôn Đình. Diêm vương có hỏi thì tiểu tử ngươi chắc cũng đã biết đường trả lời rồi".
"Bôn Đình? Danh tự cũng không tệ".
Mặc cho lưỡi đao đang kề trên cổ, Lăng Tiểu Ngư vẫn điềm nhiên đối diện. Hắn nhìn thẳng vào mắt Bôn Đình: "Đáng tiếc. Phẩm chất của ngươi thì hoàn toàn ngược lại".
"Tiểu tử, trông ngươi có vẻ cũng không sợ chết nhỉ?".
Lăng Tiểu Ngư từ chối bình luận. Thay vì trả lời thì hắn lại đưa ra câu hỏi: "Ngươi làm đạo tặc, thiết nghĩ cũng đã từng giết qua người vô tội?".
Chẳng thấy có gì khiến mình cần phải kiêng dè, Bôn Đình sảng khoái thừa nhận: "Lão tử là cướp. Mỗi ngày giết vài người vô tội thì có đáng gì".
"Nói vậy có nghĩa là ngươi đã giết rất nhiều người?".
"Đúng vậy. Sao? Tiểu tử ngươi sợ rồi?".
Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư từ chối trả lời. Hắn tiếp tục hỏi: "Hôm nay ngươi chắc chắn muốn giết ta?".
"Đúng. Lão tử không những sẽ giết ngươi mà còn muốn cắt đầu ngươi đem về làm kỉ vật. Loại không biết sống chết như ngươi lão tử cũng hiếm khi gặp được lắm".
"Ta còn một câu hỏi nữa".
"Tốt. Tiểu tử ngươi cứ việc hỏi. Coi như ta cho ngươi chút ân huệ trước khi đem đầu ngươi cắt xuống".
Nét mặt dường như có chút thay đổi, Lăng Tiểu Ngư hỏi câu cuối cùng: "Bôn Đình, sau này ngươi vẫn sẽ lại tiếp tục cướp bóc, tiếp tục giết người vô tội?".
"Ha a a..." - Bôn Đình thở ra một hơi, nhìn Lăng Tiểu Ngư như nhìn một tên thiểu năng đần độn - "Tiểu tử, đây là tất cả những gì ngươi muốn hỏi?".
"Phụt!".
Nhổ ra một ngụm nước bọt, Bôn Đình khó chịu ra mặt: "Thật là phí thời gian của lão tử".
"Được rồi. Để ta tiễn ngươi một đoạn".
Dứt câu, Bôn Đình liền xuất thủ. Lưỡi đao vừa lấy ra đã lại chém ngay vào cổ Lăng Tiểu Ngư.
"Keng!".
Bất ngờ thay, thời điểm lưỡi đao sắc lẹm vừa chạm vào cổ Lăng Tiểu Ngư thì lập tức bật ngược trở lại.
Nhận ra điều cổ quái, Bôn Đình đổi hẳn thái độ. Đám huynh đệ phía sau hắn cũng trở nên khẩn trương, tay lăm lăm khí giới.
"Tiểu tử, thì ra cũng có chút bổn sự".
"Lão đại..." Từ phía sau, một tên đạo tặc đội chiếc nón rộng vành đi tới, toan trợ giúp thì bị Bôn Đình đưa tay cản lại.
"Không cần. Cứ để ta".
"Vậy... Lão đại cẩn thận. Tên này có chút cổ quái".
Chẳng cho là đúng, Bôn Đình nhếch môi: "Biết chút công phu mà thôi, há lại gây khó dễ được ta... Ngô Chánh, ngươi quên trước đây ta từng là đại đệ tử của Thiên Ưng Môn ư?".
Biết mình đã lỡ lời khiến cho Bôn Đình bất mãn, Ngô Chánh vội vàng nhận lỗi: "Là lão đệ hồ đồ. Lão đại có thần công hộ thể, tất nhiên không sợ loại rác rưởi này".
"Tránh sang một bên".
"Vâng vâng".
Ngô Chánh vừa lui, Bôn Đình đã liền hướng Lăng Tiểu Ngư dõng dạc tuyên bố: "Tiểu tử, nội trong mười chiêu lão tử sẽ lấy được đầu ngươi! Còn tiểu cô nương của ngươi... Khà khà... Lão tử sẽ hảo hảo giúp ngươi chăm sóc!".
"Ong!".
Khí tức cấp tốc bành trướng, trong lớp kim quang mờ mờ bao bọc quanh thân, Bôn Đình xách đao chém tới.
Tốc độ cực nhanh.
Có điều, đấy là đối với đám người Ngô Chánh kia. Còn với Lăng Tiểu Ngư, thực sự thì trong mắt hắn, chuyển động của Bôn Đình chậm đến đáng thương. Hệt như một con sên.
"Thì ra là biết chút môn đạo".
Nhếch môi thầm nghĩ, Lăng Tiểu Ngư chả buồn né tránh. Từ tay hắn, một sợi tơ màu đen bay ra.
Không ngoài ý muốn, động tác của Bôn Đình tức thì khựng lại. Hắn nhanh chóng buông đao, dùng cả hai tay bấu lấy cổ mình, trông như đang muốn cởi bỏ thứ gì đó.
Phía sau, Ngô Chánh chứng kiến sự thể phát sinh liền biết có điều không ổn, vội hô hào đám huynh đệ chạy lại.
"Mau giết hắn!".
"Mau cứu lão đại!".
...
"Hừm... Không biết sống chết".
Lăng Tiểu Ngư hừ khẽ, tay trái vung lên. Lập tức, hàng tá sợi tơ màu trắng bay ra, đồng loạt tấn công đám đạo tặc.
"A a...!".
"Ư...!".
...
Một đám phàm nhân thế tục, một kẻ sở hữu hỗn nguyên chi lực, đẳng cấp thật không biết chênh tới bao nhiêu. Thắng - bại vốn là chẳng cần đề cập. Đơn giản là bởi nó quá hiển nhiên rồi.
Trước là Bôn Đình, sau là Ngô Chánh, rồi đám lâu la tiểu tốt, ba mươi tên ai cũng như ai, toàn bộ đều có chung một kết cục: đầu rơi xuống đất.
Chỉ trong thoáng chốc, số người chết dưới tay Lăng Tiểu Ngư lại nhiều thêm mấy mươi mạng.