Tiên Môn

Chương 413: Đắn đo



Năm đó, vốn chỉ là người dưng nước lã, lại là nhân - yêu hữu biệt mà Lăng Tiểu Ngư hắn còn đối tốt với nàng như vậy thì bây giờ, Thiên Hồ Cổ nàng làm sao có thể ngoảnh mặt quay lưng?

Phải chi Lăng Tiểu Ngư hắn là người xấu, phải chi hắn có ý đồ bất chính, khi ấy, Thiên Hồ Cổ nàng sẽ mặc kệ không lý đến. Nhưng... hắn đâu phải. Hôm nay, Lăng Tiểu Ngư tuy rằng đã ít nhiều thay đổi, nhưng về bản chất, so với năm đó hắn vẫn giống như vậy, rất tử tế. Ít nhất là với nàng.

Trong giây phút sinh tử lâm đầu này mà hắn còn vì an nguy của nàng lo nghĩ, thử hỏi Thiên Hồ Cổ nàng bỏ đi sao đành? Dẫu có thành công tẩu thoát thì cả đời nàng cũng sẽ ray rứt không yên.

Không. Nàng sẽ không đi. Thiên Hồ Cổ nàng sẽ ở lại đây. Có chết cũng cam...

Dường như cũng nhận ra sự kiên quyết của thiếu nữ trước mặt, Lăng Tiểu Ngư ngầm thở dài.

"Cổ Cổ, muội đúng là kẻ ngốc".

Tiếp sau câu nói, Lăng Tiểu Ngư chủ động nâng lên cánh tay, đem đặt lên đầu Thiên Hồ Cổ. Trong cái nhìn hoà ái, hắn thấp giọng: "Cổ Cổ, tuy rằng chúng ta gặp nhau không nhiều, bất quá sơ giao, nhưng trong lòng ta thật sự rất quý mến muội. Tiểu cô nương linh lợi khả ái ở Bắc Hà trấn năm đó, thiếu nữ xinh đẹp của hôm nay, dù là ai thì ta cũng đều có thiện cảm cả".

"Cổ Cổ, đối với ta, muội giống như một tiểu muội muội vậy. Thế nên...".

Trong khi nói, bàn tay đang đặt trên đầu Thiên Hồ Cổ của Lăng Tiểu Ngư cũng chậm rãi di chuyển xuống dưới trán...

"... Cổ Cổ, muội hãy sống tốt".

Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Lăng Tiểu Ngư thì cũng là lúc lòng bàn tay hắn loé lên hắc quang, đánh thẳng vào trán Thiên Hồ Cổ.

Hai mắt mở trừng, Thiên Hồ Cổ trụ thêm khoảng tầm một giây thì cả người liền đổ về trước, gục hẳn trên vai Lăng Tiểu Ngư.

"Cổ Cổ!".

"Đừng lo. Nàng chỉ ngất đi thôi".

Đem thiếu nữ trong lòng giao lại cho Thiên Hồ Nguyệt, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Nguyệt cô nương, ngươi hãy mang nàng rời khỏi đây đi".

Thiên Hồ Nguyệt tiếp lấy muội muội, nghe xong thì hé môi, chừng như muốn nói gì đấy. Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng chẳng thể nói ra được.

Lời nói lúc này, lại có bao nhiêu ý nghĩa đây?

Im lặng vẫn hoàn im lặng, Thiên Hồ Nguyệt xoay lưng, hoá thành một đạo bạch quang mang theo muội muội rời đi.

Còn ở lại, Lăng Tiểu Ngư chuyển di ánh mắt, liếc sang Gia Gia.

Trông thấy cái nhìn nọ, Gia Gia liền bảo: "Ngươi đừng có bảo ta đi. Ta không đi đâu. Mà cho dù ta có muốn đi thì nàng ta cũng sẽ không cho".

Theo hướng tay Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư nhìn qua cô gái đứng nơi đối diện.

Ái Chân, nàng vẫn hững hờ an vị, từ đầu đến cuối đều chẳng hề có ý tứ truy đuổi hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ. Xem ra quả đúng như Lăng Tiểu Ngư hắn suy đoán, mục tiêu của nàng là hắn và Gia Gia.

"Hẳn nàng ta đã nhận ra thuần âm chi lực của Gia Gia và điểm khác biệt trong hỗn nguyên chi lực của ta".

Hít nhẹ một hơi, Lăng Tiểu Ngư lần đầu tiên hướng địch nhân khủng bố của mình lên tiếng: "Tiền bối, người muốn mạng của chúng ta?".

...

Đợi một lúc vẫn chưa nghe hồi đáp, Lăng Tiểu Ngư mới hỏi tiếp: "Tiền bối, có thể cho chúng ta biết danh tính chứ?".

...

Lăng Tiểu Ngư hỏi bao nhiêu bận cũng đồng nghĩa Ái Chân Kha Lạc Hoàng - người được hắn hỏi - im lặng bấy nhiêu lần. Nàng chỉ đứng ngay đó, hai mắt dõi nhìn...

Đối với điều ấy, Lăng Tiểu Ngư đúng thật là rất không quen. Tuy nhiên, hắn lại chẳng hề khó chịu. Hoàn toàn trái lại, hắn mong sự im lặng này có thể tiếp tục kéo dài thêm. Bởi lẽ thời gian trì hoãn càng lâu thì cơ hội tẩu thoát của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ sẽ càng lớn. Ít nhất, các nàng sẽ sống. Còn hắn và Gia Gia... Sợ rằng phải đem phong ấn thái cực giải khai thì may ra mới bảo toàn được tánh mạng. Chỉ là... hắn thực không muốn làm điều ấy.

Nhưng... Lăng Tiểu Ngư hắn có lựa chọn tốt hơn sao?

Hắn không có. Ái Chân Kha Lạc Hoàng quá khủng bố. Sức mạnh của nàng căn bản chẳng phải thứ mà một tên chân nhân cảnh hậu kỳ có khả năng chống lại được.

Trải qua một đỗi lâu bất động đứng nhìn, Ái Chân Kha Lạc Hoàng rốt cuộc cũng đã làm ra phản ứng. Lần đầu tiên sau khi thức giấc, nàng mới mở miệng nói ra. Thanh âm không nhiều, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Ra... tay... đi".

"Ra tay đi", một câu ngắn gọn nhưng lại có phần khó khăn để nói của Ái Chân Kha Lạc Hoàng. Chắc chắn, đó không phải cố tình.

Là do khả năng ngôn ngữ của nàng vốn bị hạn chế? Hay là bởi do nàng chưa kịp thích nghi?

Lăng Tiểu Ngư không biết, cũng chẳng có tâm tư để mà thắc mắc. Thời khắc này, ý nghĩ duy nhất mà hắn có chỉ là sự đắn đo trong việc giải khai phong ấn thái cực.

Tự đáy lòng, Lăng Tiểu Ngư thực không muốn. Thế nhưng Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng đã chẳng cho hắn thời gian để trì hoãn nữa rồi.