Tiên Môn

Chương 441: Cầu tình



Sư phụ thì bị giữ tại Kim Kiếm, nghĩa muội của sư phụ là Lăng Ngọc Yến cũng đã bị đưa đi, vậy mà Lâm Chí Viễn hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn..

Bởi người tới là Cơ Thành Tử; đứng trước chưởng môn, Lâm Chí Viễn hắn chẳng có quyền hành can thiệp. Đấy là lý do mà hắn dùng để biện minh cho mình.

Nhưng...

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Đại Trù chỉ vừa nghe kể xong thì đã liền chuyển thân hướng đỉnh Kim Kiếm lao đi, Lâm Chí Viễn hắn mới nhận ra rằng bản thân mình thật quá ư nhu nhược. Chưởng môn thì sao? Lẽ nào đối với ân sư, với Lăng Ngọc Yến, một chút cố gắng cầu tình hắn cũng không thể?

Thầm tự trách, cùng với sư muội Mộng Kiều của mình, Lâm Chí Viễn tăng thêm chút lực.

Khoảng cách chẳng tính xa nên nháy mắt, thân ảnh Chu Đại Trù đã hiện ra ngay trước mặt...

...

"... Sư huynh, cho đệ vào!".

"Đại Trù, đừng làm loạn nữa".

"Sư huynh...!".

Mặc cho Chu Đại Trù thiết tha khẩn cầu, Đồ Tự vẫn trước sau như một, đều lắc đầu từ chối.

Hắn bảo: "Đại Trù, đệ hãy về đi. Quỷ diện nhân là vấn đề hệ trọng, trưởng bối phía trên tự biết sắp xếp".

"Sắp xếp?".

Chu Đại Trù ẩn ẩn tức giận: "Đem sư phụ đệ giam giữ, lại còn bắt Yến cô cô, đấy là an bài thoả đáng sao?!".

"Sư huynh, đệ muốn gặp chưởng môn sư bá để hỏi rõ. Cho đệ vào!".

"Đồ Tự sư huynh." - Vừa mới đến, Lâm Chí Viễn cũng lên tiếng khẩn cầu - "Xin sư huynh hãy cho bọn đệ vào".

"Xin lỗi." - Đồ Tự lại lắc đầu lần nữa - "Hiện giờ sư phụ đang cùng các vị sư thúc, chư vị tiền bối của tam đại thế lực nghị sự, ta không thể để các đệ làm phiền. Hãy về đi".

Cắn răng, Chu Đại Trù đề thăng khí tức như thể sắp sửa đánh nhau, trầm giọng: "Sư huynh, hôm nay ta nhất định phải gặp chưởng môn sư bá".

Trông thấy vị sư đệ này của mình có ý tứ muốn động thủ, Đồ Tự không khỏi cau mày. Trong thể nội linh lực cấp tốc được điều động, hắn đáp trả: "Chu Đại Trù, đây là Kim Kiếm Phong, ta mong đệ không nên loạn động".

"Ong!".

Thanh âm họ Đồ vừa mới dứt thì tức khắc, ở trước mặt hắn, uy áp của Chu Đại Trù đã mạnh mẽ gia tăng.

"Hừ!".

Mắt thấy lời nói không xong, Đồ Tự tức giận, phát ra uy áp cùng Chu Đại Trù đối chọi.

Xem tình hình này, thật rất có thể một trận chiến chỉ còn là sớm muộn.

Nhưng may sao, tại thời khắc đôi bên chuẩn bị động thủ thì một giọng uy nghiêm truyền đến:

"Không được hồ đồ!".

...

"Sư phụ".

Đồ Tự hướng người vừa tới cung kính cúi chào, đem sự tình báo lại: "Sư phụ, vừa rồi Chu Đại Trù...".

Đồ Tự còn chưa nói xong thì đã bị Cơ Thành Tử khoát tay ra hiệu ý bảo dừng lại.

Kế đấy, hắn chuyển mắt nhìn sang Chu Đại Trù.

"Chưởng môn sư bá!" - Chu Đại Trù hạ thân quỳ xuống, nói - "Đệ tử khẩn cầu sư bá hãy thả sư phụ và Yến cô cô!".

"Thịch".

"Thịch".

Theo sau họ Chu, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều cũng quỳ xuống, đồng thanh khẩn cầu: "Chưởng môn sư bá, xin sư bá hãy thả sư phụ và Yến cô cô".

"Các ngươi...".

Sắc mặt hơi tệ, Cơ Thành Tử nói: "Chu Đại Trù, Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, ba người các ngươi có hiểu tình hình không? Sự nguy hại của quỷ diện nhân, các ngươi lẽ nào còn chưa minh bạch?".

"Lăng Tiểu Ngư hiện nay chính là mối hoạ khôn lường, có thể ảnh hưởng đến an nguy của toàn thể chính giáo thiên hạ. Chúng ta cần phải nhanh chóng bắt giữ hắn".

"Không phải..." - Chu Đại Trù rất can đảm phản bác - "Sư bá, Lăng Tiểu Ngư không thể nào là quỷ diện nhân được".

"Làm sao ngươi có thể khẳng định không phải?".

"Bởi vì bọn đệ tử là huynh đệ".

Chu Đại Trù tiếp tục: "Sư bá, dù Tiểu Ngư hắn thay đổi tới độ nào thì hắn cũng sẽ không bao giờ làm ra những chuyện thái bổ nữ nhân như thế. Nhất định không phải hắn!".

Kế bên, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều cũng quả quyết:

"Chưởng môn sư bá, Lăng Tiểu Ngư không phải loại người có thể làm ra đến những chuyện ghê tởm như vậy".

"Chưởng môn sư bá, quỷ diện nhân kia nhất định không phải Tiểu Ngư...".

...

Nét bất đắc dĩ lộ rõ trên khuôn mặt, Cơ Thành Tử khe khẽ lắc đầu: "Đúng là thầy nào trò nấy. Trúc Kiếm Phong các ngươi tại sao kẻ nào cũng đều mù quáng như vậy...".

"Các ngươi nghe đây. Chuyện Lăng Tiểu Ngư là quỷ diện nhân, đấy không phải phỏng đoán. Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự đều đã đưa ra những chứng cứ thuyết phục".

Quỳ bên dưới, Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, tận lực kiềm chế:

"Được. Cứ cho Lăng Tiểu Ngư chính là quỷ diện nhân, nhưng còn sư phụ và Yến cô cô? Tại sao sư bá lại giam giữ họ?".

"Thanh Trúc, muội ấy quá cố chấp, ta không thể khuyên được. Còn về Lăng Ngọc Yến... Vì an nguy của Thiên Kiếm Môn, của chính giáo thiên hạ, ta bắt buộc phải làm vậy".

"Bắt buộc?".

Bờ vai run run, hai mắt đỏ ngầu, Chu Đại Trù thể hiện sự bất bình: "Sư bá, Lăng Tiểu Ngư là Lăng Tiểu Ngư, Yến cô cô là Yến cô cô. Sư bá người sao có thể kéo Yến cô cô vào chuyện này, sao có thể bắt Yến cô cô làm con tin?!".

"Ta nói rồi. Đây là chuyện bắt buộc, do tứ đại tông môn cùng biểu quyết".

"Vậy... nếu quỷ diện nhân không xuất hiện, nếu Lăng Tiểu Ngư không đến? Có phải tứ đại tông môn sẽ thương hại Yến cô cô?".

"Vì đại cục, có những chuyện không thể không làm".

Nói xong, Cơ Thành Tử liền quay gót.

"Đồ Tự, kể từ giờ phút này, trừ chức danh phong chủ, nếu không có lệnh của ta thì không được để ai tiến vào".

"Sư bá!".

"Chưởng môn sư bá!".

"Sư bá...!".

...