Tiên Môn

Chương 462: Đêm trường nức nở



"Sột soạt...".

"Sột soạt...".

Cách Thanh Ưu phường thị chừng vài mươi dặm, bên một dòng thác nhỏ, phụ nhân Tiểu Đinh hết đi qua rồi tới đi lại, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn hắc y tu sĩ Vương Bằng. Hồi lâu mới can đảm lên tiếng: 

"Tiểu Ngư, có phải ngươi đang lo cho bọn họ không?".

Một câu hỏi khá chi thừa thải. Dù vậy, Vương Bằng, hay đúng hơn là Lăng Tiểu Ngư cũng thành thật gật đầu.

"Yến cô cô chỉ là một thế tục phàm nhân, ta sợ người...".

"Tiểu Ngư, ngươi đừng lo lắng quá. Cái tên Lâm gì kia không phải cũng nói Yến cô cô ngươi đã được Chu Đại Trù cứu đi rồi đó thôi".

"Đại Trù sư huynh hiện đã bại lộ thân phận, đang bị cả thiên hạ truy lùng. Tình cảnh của huynh ấy và Yến cô cô lúc này rất nguy hiểm... Không được. Chúng ta phải mau chóng tìm ra họ trước tứ đại tông môn".

Dạ nôn nóng, Lăng Tiểu Ngư lập tức nhấc chân rời đi.

Chạy theo phía sau, Gia Gia hỏi với: "Tiểu Ngư, ngươi tính làm gì?".

"Đi lấy tin tức".

"Lấy tin tức? Ở đâu?".

"Tứ đại tông môn".

...

...

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia cải trang thâm nhập vào tứ đại tông môn để dò la tin tức thì ở một nơi khác...

Chỗ này danh gọi Miên Thành, vốn là một thành trấn của phàm nhân thế tục, có dân số vô cùng đông đúc, ước tính cũng mấy mươi vạn người.

Hiện, trời đang là giữa đêm. Trong tiết trời se lạnh, tại một góc nam thành...

Ở bên trong khách điếm Lưu Ly, ngồi trên giường, Lăng Ngọc Yến thở ra, thần tình phức tạp: 

"... Nói vậy, bấy lâu nay con và Trúc tỷ đều gạt ta sao...".

Nửa ngồi nửa quỳ bên dưới, Chu Đại Trù rất áy náy: "Yến cô cô, xin lỗi người".

"Đại Trù, con đứng lên đi".

Dùng tay đem Chu Đại Trù kéo dậy, Lăng Ngọc Yến cảm thông mà rằng: "Tâm ý của con, Yến cô cô sao lại không hiểu. Ta biết, Đại Trù con cũng chỉ vì lo nghĩ cho ta, không muốn ta thương tâm phiền muộn". 

"Yến cô cô...".

...

Khoác trên người một bộ thanh y giản dị, Lăng Ngọc Yến đặt chân xuống giường, hướng chiếc bàn đặt giữa phòng tiến lại. 

Nàng nắm lấy tay Chu Đại Trù, vừa đi vừa nói: "Đại Trù, qua đây ngồi đi".

Khi cả hai đều đã an vị, Lăng Ngọc Yến trầm ngâm vài giây, rồi mới hỏi: "Đại Trù, con nói thật cho ta biết. Tiểu Ngư... có phải như bọn họ bảo, là một tên ác tặc, đã giết rất nhiều người?".

"Không phải".

Chu Đại Trù chẳng cần nghĩ, dứt khoát đáp ngay: "Yến cô cô, người đừng nghe lời bọn họ. Tiểu Ngư tâm tính ra sao, cô cô lẽ nào không hiểu? Hắn...".

Giọng Chu Đại Trù bỗng yếu đi thấy rõ: "Năm đó, nếu không phải vì con thì Tiểu Ngư hắn đâu phải gánh chịu tội tình, mang theo nỗi hàm oan mà rời khỏi Thiên Kiếm...".

Lăng Ngọc Yến trong lòng vướng mắc. Nàng hỏi: "Đại Trù, thật ra chuyện là thế nào? Con kể cho ta nghe đi".

"Vâng".

Chu Đại Trù nén xúc động, đem sự tình năm xưa kể lại.

"Năm đó, thời điểm Thiên Kiếm đem Hoá Long Trì mở ra...".

...

Thuật hết mọi sự từng phát sinh bên trong Hoá Long Trì xong, Chu Đại Trù rươm rướm nước mắt: "Yến cô cô, tất cả đều là do Đại Trù con. Vì muốn bảo vệ con nên Tiểu Ngư mới phải giết Lưu Cảnh Thiên, mới phải cam chịu tội tình... Là lỗi của con... Đều là lỗi của con...".

Người kể khóc, kẻ nghe khóc lại càng nhiều. 

Lăng Ngọc Yến, nàng làm sao có thể ngờ được đứa cháu trai của mình đã phải từng trải qua một một đoạn cố sự đau lòng như thế. 

Sát hại đồng môn, phản bội chính giáo, phải bước lên Hình Đài mặc người định tội...

Thân thể bị đánh, đan điền bị hoại, mười tám năm nỗ lực tu hành cũng tan tành trong thoáng chốc... Giây phút ấy, đứa cháu trai hiền lành của nàng đã phải đau đớn bao nhiêu? Buồn khổ lại là bao nhiêu?

Lăng Ngọc Yến nàng thật không dám nghĩ...

"Tiểu Ngư...".

Lăng Ngọc Yến dùng cả hai tay bụm miệng, cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào. 

Chỉ là... Tâm quá đau, nàng ngăn làm sao nổi? 

Thấy nàng như vậy, Chu Đại Trù lại càng thêm tự trách.

"Yến cô cô, đều là Đại Trù con không tốt. Là lỗi của con... Yến cô cô, người hãy mắng con, hãy đánh con đi...".

...

...

Khóc đã nhiều, trải qua một đỗi thương tâm nức nở, Lăng Ngọc Yến rốt cuộc cũng phần nào bình tâm trở lại. Nàng lấy vạt áo lau đi dòng lệ, nói với Chu Đại Trù hiện đang quỳ ngay trước mặt:

"Đại Trù, con đứng dậy đi".

"Yến cô cô, là con đã hại Tiểu Ngư".

Lăng Ngọc Yến lắc đầu: "Không. Không phải lỗi của con".

Lăng Ngọc Yến dùng cả hai tay nâng đỡ Chu Đại Trù:

"Lúc đó Đại Trù con cũng đâu biết mình là Thao Thiết chuyển thế, lại đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh... Ta biết, Đại Trù con là một người trọng tình nghĩa. Năm đó, nếu như tỏ tường cớ sự, con khẳng định sẽ không để Tiểu Ngư chịu tội thay mình".

"Nhưng..." - Chu Đại Trù vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân - "Yến cô cô, con là Thao Thiết chuyển thế, là đại hoạ của thiên hạ... Đại Trù con cho dù có chết cũng là thích đáng. Tiểu Ngư đáng ra không nên... Hắn không nên...".

...

"Đại Trù, Yến cô cô không trách con đâu".

Lăng Ngọc Yến bảo: "Con với Tiểu Ngư là huynh đệ, là bằng hữu tốt, nó sao có thể đẩy con vào chỗ chết được".

"Nhưng con là Thao Thiết, là đại hoạ. Con...".

Chu Đại Trù nói đến đấy thì bị Lăng Ngọc Yến ngăn lại. Nàng bảo: "Chuyện của tu tiên giới, ta thật tình không hiểu. Nhưng ta biết Chu Đại Trù con là người tốt. Từ trước tới nay con chưa từng làm hại một người vô tội nào cả. Con không đáng chết".

"Về phần Tiểu Ngư...".

Lăng Ngọc Yến cúi mặt: "Đó là quyết định của nó. Ta không cho rằng nó sai. Ta chỉ là... chỉ là...".

Nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi, Lăng Ngọc Yến chẳng tài nào nói thêm được nữa. 

"Yến cô cô...".