Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở nhớ lại thì quả có chuyện này. Hơn nửa tháng trước, tại Bắc Nguyên đích xác đã trải qua một hồi biến động. Đầu tiên, các nàng nghe được một thanh âm vang vọng truyền khắp tám hướng mười phương, kế đấy, cả vùng trời Bắc Nguyên bỗng ầm ầm rung chuyển, thiên địa linh khí thi nhau hội tụ thành một khối năng lượng khổng lồ rồi hướng Trung nguyên bay đi...
Lẽ tất nhiên, trước cơn kinh biến ấy, Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đã không thể nào bàng quan được. Giống như các thế lực khác, các nàng cũng ra sức tìm hiểu. Đầu tiên là tra xét tại Bắc Nguyên, sau đó là phái người đến Trung nguyên thăm dò, xem xem rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì. Đáng tiếc là cho tới bây giờ, những người được phái tới Trung nguyên điều tra vẫn chưa ai trở về, nếu không các nàng đã sớm nhận thức được Lăng Tiểu Ngư, đã chẳng dại dột mà ra tay với hắn...
"Bẩm tiền bối." - Sau một thoáng nghĩ ngợi, Tôn Thi Hàn cung kính đáp - "Hơn nửa tháng trước Bắc Nguyên xác thực đã xảy ra một trận kinh biến".
"Các ngươi có biết là do ai gây nên?" Lăng Tiểu Ngư lại hỏi.
Và hồi âm là những cái lắc đầu. Tôn Thi Hàn lẫn Tôn Sở Sở, các nàng hiện vẫn chưa biết. Khoảng cách giữa Bắc Nguyên và Trung nguyên, tính ra thật không phải ngắn, tin tức chậm trễ âu cũng bình thường.
Lăng Tiểu Ngư chẳng hoài nghi điều đó, câu trả lời mình vừa nhận được. Hắn tiết lộ: "Đợt kinh biến kia là vì ta mà khởi".
Mặc dù đã có linh cảm, đã ngờ ngợ, nhưng khi chính tai nghe Lăng Tiểu Ngư xác nhận, trong lòng hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở vẫn không tránh được một hồi rung động.
Đợt thiên tai kia, nó vậy mà thật sự vì một người khởi lên...
Vẫn chưa muốn để cho nội tâm hai tỷ muội Tôn Thi Hàn được bình yên, ở chiều đối diện, ngồi trên ghế, Lăng Tiểu Ngư lại tiết lộ nhiều hơn: "... Thật ra không phải chỉ có Bắc nguyên này, Đông Hoang, Tây Vực, Nam Lĩnh và cả Trung Nguyên, hết thảy đều có biến động. Hôm đó, cõi thiên địa này đã vì ta mà khởi lên đại sát niệm, bất chấp thương hại muôn vạn sinh linh để huy động lực lượng hòng tiêu diệt ta...".
"Thiên kiếp, địa kiếp, tứ linh hộ đạo Thương Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ, tất cả đã cùng hợp sức làm điều đó...".
Lăng Tiểu Ngư nói đến đây thì tạm ngưng, nhếch môi ra chiều khinh thị. Giễu cợt xong, lúc này hắn mới kể tiếp...
"Trận chiến hôm đó, hẳn cũng đủ gọi là ác liệt. Bắt đầu từ...".
Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư đem sự tình thuật lại cho hai tỷ muội Tôn Thi Hàn nghe. Không thật chi tiết nhưng cũng chẳng quá hời hợt, vừa đủ để cho hai người các nàng hiểu ra được vấn đề, biết được Lăng Tiểu Ngư hắn là ai, vì sao lại có mặt tại Bắc Nguyên này.
Xét ra thì Lăng Tiểu Ngư, hắn nói khá nhẹ nhàng, cử chỉ cũng rất đỗi từ tốn. Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều bình bình đạm đạm, chả có nhấn nhá chi cả. Nhưng... chính những câu, những chữ nhàn nhạt vang lên ấy, chúng đã khiến cho người nghe là Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở phải âm thầm kinh hãi, mặt mày biến sắc...
Rúng động? E còn chưa đủ hình dung.
Tôn Sở Sở, Tôn Thi Hàn, các nàng đã không thể tưởng tượng ra đến thực tế Lăng Tiểu Ngư lại là dạng tồn tại ghê gớm tới như vậy. Một kẻ khiến cho thiên phải tru, địa phải diệt, khiến cho tứ linh ẩn náu suốt ngàn vạn năm phải hiện thân cùng hợp sức đối phó, đây...
Tiên nhân? Thần nhân?
Sợ còn chưa thoả.
Hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở, các nàng cảm thấy rất khó tin, nhưng lý trí và cả trực giác đều cho các nàng biết rằng những lời kia, chúng đều là sự thật, rằng Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng hề bịa ra.
Dối gạt ư? Để làm gì kia chứ?
Đối với Lăng Tiểu Ngư hắn thì các nàng đây bất quá cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi...
...
Trái với dáng vẻ khép nép, thần tình úy kỵ của hai tỷ muội Tôn Thi Hàn - Tôn Sở Sở, Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ an nhiên ngồi ở trên ghế, khuôn mặt rất chi điềm tĩnh.
Thanh âm nhàn nhạt, hắn hỏi: "Bây giờ thì các ngươi đã biết ta là ai rồi chứ?".
Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Tôn Thi Hàn đại diện bước ra. Động tác thiếu tự nhiên bởi do trong lòng quá lo sợ, nàng cúi người thật sâu: "Tiền... Thần nhân... Người có sai bảo gì xin cứ nói. Bọn tiểu nhân tuyệt không dám sai lời".
"Thần nhân?" - Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu - "Danh tự này ta không thích lắm".
"Vậy..." - Bên cạnh Tôn Thi Hàn, Tôn Sở Sở lúc này cũng đã khom lưng cúi đầu - "Xin người hãy nói cho bọn tiểu nhân biết nên gọi người là gì?".
"Hmm...".
Lăng Tiểu Ngư đưa tay chống cằm, ra vẻ trầm tư. Vài giây sau thì bảo: "Các ngươi sau này cứ gọi ta hai tiếng "trưởng lão" là được".
Trưởng lão?
Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở nghe xong khó tránh nảy sinh nghi hoặc.
Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư mới giải thích: "Ta tính sẽ lưu lại Tuyết Linh Cung này một thời gian. Hành tung của mình, trừ hai người các ngươi ra ta không muốn để kẻ khác biết. Vì vậy, ta nghĩ một chức khách khanh trưởng lão hẳn là thích hợp".
"Thế nào? Các ngươi không có ý kiến chứ?".
Ý kiến? Tỷ muội Tôn Thi Hàn dù có ăn thêm trăm lá gan nữa cũng chẳng dám.
Và như thế, danh phận khách khanh trưởng lão Tuyết Linh Cung của Lăng Tiểu Ngư ngay lập tức được xác lập.
"Thần... Trưởng lão." - Tôn Thi Hàn lấy ra một tấm lệnh bài kính cẩn hướng Lăng Tiểu Ngư dâng lên - "Đây là lệnh bài tùy thân của tiểu nhân, trưởng lão người...".
"Chậm đã".
Đột nhiên lại bị cắt ngang, Tôn Thi Hàn tức thì biến sắc. Nàng sợ mình đã vừa mới làm điều gì không phải...
"Tôn Thi Hàn." - Trong sự khẩn trương của người nơi đối diện, Lăng Tiểu Ngư nói - "Ngươi thân là cung chủ Tuyết Linh Cung lại đối với một vị khách khanh trưởng lão xưng hai tiếng "tiểu nhân", có phải là rất không thoả không? Còn nữa, ta nghĩ ngươi cũng nên thay từ "người" kia luôn đi".
"Được rồi." - Không muốn kéo thêm ở vấn đề cỏn con ấy nữa, Lăng Tiểu Ngư đem tấm lệnh bài bằng ngọc mà mình vừa tiếp nhận giơ lên, hỏi - "Lệnh bài này có tác dụng gì, ngươi nói nốt đi".
"Vâng".
Tôn Thi Hàn nói ra: "Trưởng lão, tấm lệnh bài này chính là đại diện cho Thi Hàn, chỉ cần có nó thì trưởng lão tùy thời đều có thể điều động nhân lực Tuyết Linh Cung; khi mang nó theo, bất cứ nơi nào của Tuyết Linh Cung này trưởng lão cũng đều có thể tự do ra vào, kể cả cấm địa".
"Ồ... Có thể tự do ra vào bất cứ đâu ư...".
Mắt ánh lên chút ý tứ trêu đùa, Lăng Tiểu Ngư nhìn thẳng khuôn mặt Tôn Thi Hàn: "Kể cả tư phòng của Tôn Thi Hàn ngươi sao?".
Bị bỡn cợt là vậy nhưng Tôn Thi Hàn cũng tuyệt không dám có tí bất mãn nào. Nàng lựa lời mà đáp: "Chỉ cần trưởng lão có chuyện căn dặn, Thi Hàn sẵn sàng nhận lệnh đi làm".
"Thế nếu là chuyện tư mật giữa chúng ta đâu này?".
Lần này thì Tôn Thi Hàn thật đã khó lòng lảng tránh thêm được. Câu hỏi này, nàng phải trực tiếp trả lời, thuận tình hoặc từ chối.
Chỉ là... quá khó để chọn đi.
Trên dưới Tuyết Linh Cung, có ai không biết Tôn Thi Hàn nàng trước giờ đều vẫn rất căm hận nam nhân. Bảo nàng đi hầu hạ nam nhân, cùng đối phương làm cái loại sự tình "tư mật" kia... Nàng thật chẳng muốn.
Thế nhưng nếu Tôn Thi Hàn nàng từ chối...
Liệu vị thần nhân trước mặt nàng đây có vì vậy mà tức giận?
Nếu như điều đó thật sự xảy ra, Tôn Thi Hàn nàng không nghi ngờ sẽ lập tức chuốc lấy tai ương. Mà đâu chỉ mỗi nàng, Tuyết Linh Cung của nàng cũng sẽ có cùng kết cục. Muội muội nàng, những đứa trẻ bao năm qua nàng thu nhận, giáo dưỡng, tất cả đều sẽ phải gánh lấy tai hoạ.
Thần nhân phật ý, một cái vung tay cũng có thể giết đi trăm vạn sinh linh đấy!
Nên đáp thế nào? Thuận tình nghe theo hay lắc đầu từ chối?
Tôn Thi Hàn thật khó nghĩ vô cùng. Và tất nhiên là cả lo sợ nữa.
May sao, trong lúc áp lực tưởng chừng sắp khiến Tôn Thi Hàn nàng nghẹt thở thì một tiếng cười khe khẽ chợt cất lên, giúp nàng bỏ đi gánh nặng.
"Tôn Thi Hàn, ta chỉ là tiện miệng trêu đùa, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy".
Tiếu ý đến nhanh rồi cũng đi nhanh, với khuôn mặt điềm đạm, Lăng Tiểu Ngư chốt lại: "Được rồi, chuyện ta muốn nói chỉ như thế thôi. Tạm thời ta sẽ lưu lại Tuyết Linh Cung của các ngươi một thời gian; lai lịch của ta, các ngươi hãy giữ kín".
"Nhớ kỹ, nếu danh tính của ta bị truyền ra khỏi Tuyết Linh Cung này... Tin ta đi, các ngươi sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu".