Sau một thôi một hồi chăm chú lắng nghe Lăng Tiểu Ngư kể lại đầu đuôi cớ sự, trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng Lăng Thanh Trúc mới lên tiếng: "Tiểu Ngư Nhi, những gì ngươi vừa nói, tất cả đều là thật hết đấy chứ?".
"Sư phụ, đệ tử không dám có nửa câu lừa dối".
"Lão nhân gia, Tiểu Ngư hắn không có biết nói dối đâu." Kế bên, nối tiếp Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù cũng xen vào nói đỡ. Hắn rất tin tưởng người huynh đệ này của mình.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là Lăng Thanh Trúc hoài nghi Lăng Tiểu Ngư đặt điều thêm bớt; sở dĩ nghi hoặc, hết thảy chỉ bởi vì...
Ngồi tu luyện qua hơn một canh giờ áp lực bỗng đột nhiên tiêu thất, chuyện này... quá là kỳ lạ đi. Hơn hai ngàn năm qua, kể từ thời điểm Phị Tinh Đới Nguyệt Động được tạo lập thì làm gì có việc tương tự xảy ra bao giờ...
Pháp tắc do tổ sư gia Lý Bất Tri đích thân bày bố, nó há có khả năng xảy ra sai lầm? Theo di ngôn lưu lại, tổ sư gia có nói là Phị Tinh Đới Nguyệt Động này dẫu qua vạn năm sau cũng hãy vẹn nguyên như cũ a.
"Áp lực không thể vô duyên vô cớ lại đột nhiên biến mất rồi trở lại như vậy. Nhất định phải có chuyện gì đó đã xảy ra...".
"Có lẽ cần phải vào trong kiểm tra một chút".
Trong lòng đã có chủ ý, Lăng Thanh Trúc hướng Lăng Tiểu Ngư bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đã ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện hơn một ngày, thân thể cũng ít nhiều thương tổn. Ngươi trước hãy cứ về nghỉ ngơi đi, phần quái sự xảy ra trong động ta sẽ tự mình kiểm tra xem thử".
"Vâng, đệ tử xin phép về trước".
Lăng Tiểu Ngư vừa mở miệng cáo lui xong thì bên cạnh hắn, Chu Đại Trù cũng lên tiếng: "Lão nhân gia, vậy người cứ ở đây kiểm tra đi. Con sẽ đưa Tiểu Ngư Nhi về".
"Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đi thôi".
"Khoan đã".
Chân vừa mới bước đã bị người kêu lại, Chu Đại Trù quay đầu, đang định mở miệng thì giọng Lăng Thanh Trúc đã lần nữa cất lên: "Chu tiểu tử, bộ ta có nói là cho ngươi về sao?".
"Sư phụ, con... con phải ở lại sao?".
Đối với việc này, Chu Đại Trù quả chả thấy hứng thú một tí tẹo nào hết. Kiểm tra, dò xét, nếu là kho báu thì cũng thôi, đằng này... Bất kể áp lực vô hình bên trong thạch động hay là tác nhân đã làm nó bỗng nhiên biến mất thì đều không phải thứ mà Chu Đại Trù hắn hướng tới. Hắn thấy chúng chả tốt đẹp gì cả. Nhất là khi bên cạnh, người sẽ đồng hành cùng hắn dò la còn là Lăng Thanh Trúc...
Thay vì ở lại thì Chu Đại Trù hắn muốn theo Lăng Tiểu Ngư trở về cơ.
Tiếc rằng... cũng chỉ là hắn muốn. Mà mong muốn của người đệ tử như hắn thì làm sao qua nổi điều sư phụ hắn đã quyết định.
Giọng tùy ý, Lăng Thanh Trúc đáp: "Ừ. Chu tiểu tử, ngươi ở lại đây với ta. Chúng ta sẽ vào trong kiểm tra".
"S-Sư phụ... Con thấy như vậy không hay đâu".
"Có cái gì mà không hay?".
Mặt nhăn mày nhó, Chu Đại Trù bày ra bộ dạng khổ sở mà rằng: "Sư phụ lão nhân gia, người thấy đấy, Đại Trù con hiện mới chỉ là tu sĩ vấn đỉnh sơ kỳ thôi; trong khi cái cổ động này...".
"Lão nhân gia, người nghĩ mà xem. Thứ có thể tác động đến pháp tắc do tổ sư gia đích thân bày bố, con sao có khả năng thăm dò tới được. Với lại...".
"Có lão nhân gia ở đây rồi thì cần con làm gì? Lão nhân gia người đạo pháp cao thâm, thần thông quảng đại, tuệ nhãn như sao, trí cao như núi, chỉ cần phẩy tay một cái cũng liền giải quyết được tất thảy vấn đề...".
"Lão nhân gia, con ở đây chẳng những sẽ không giúp ích được gì, e còn khiến người vướng bận. Con cảm thấy mình vẫn nên đưa Tiểu Ngư về thì hơn".
"Hmm... Chu tiểu tử ngươi nói nghe cũng có lý đấy. Nhưng mà...".
Ý cười hiện lên trong mắt, Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Chu tiểu tử, ngươi nghĩ được một mà chưa nghĩ được hai. Ai bảo ngươi ở lại đây là vô dụng? Tiểu tử ngươi có điều không biết, bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động này cổ quái lắm. Ừm, biết đâu lại tồn tại những thứ đồ vật mà chỉ tu sĩ trúc cơ, vấn đỉnh như các ngươi thấy còn chân nhân như ta thì lại vô pháp khám phá ra. Thêm nữa...".
"Tiểu Ngư Nhi ngồi tu luyện được khoảng một canh giờ hơn thì áp lực bỗng nhiên biến mất. Cái thời điểm này, trùng hợp lại chính là giới hạn chịu đựng của nó. Như vậy, muốn xác định xem chuyện tương tự có tiếp tục lặp lại hay không, trừ Chu tiểu tử ngươi ra thì làm gì còn ai thích hợp hơn nữa. Tiểu tử ngươi biết đấy, với tu vị của ta thì dù ngồi mãi cả tháng bên trong động cũng đâu đi đến giới hạn chịu đựng của cơ thể được".
"Nhưng mà con...".
"Không nhưng nhị gì hết. Chu tiểu tử ngươi là người thích hợp nhất để kiểm chứng rồi. Hmm, để cho nhanh thì tiểu tử ngươi nên ngồi tu luyện ở cửa động thứ hai đi".
"Lão nhân gia, như thế thật không hay đâu. Áp lực ở đó lớn lắm...".
"Rất lớn sao? Vậy thì cho ngươi qua cửa động thứ ba".
T-Thứ ba?
Mặt xanh như tàu lá, Chu Đại Trù rốt cuộc phải đành thoả hiệp, chấp nhận làm chuột bạch vào ngồi tu luyện trong cửa động thứ hai của Phị Tinh Đới Nguyệt Động.
Hắn rất không nguyện, nhưng dẫu trăm lần không nguyện, ngàn lần không nguyện đi nữa thì lại thế nào? Hắn đâu có thay đổi được gì. Sư phụ hắn đã quyết như thế, hắn biết làm sao hơn?
Chống đối ư? Chỉ sợ vừa nói ra sẽ liền bị nàng đá thẳng vào cửa động thứ ba ngay. Kẻ khác sao chưa biết chứ vị sư phụ này của hắn, dám cá là nàng sẽ thực hiện đấy.
Cửa động thứ ba kia, lần trước Chu Đại Trù hắn đã "được" kiến thức qua một lần rồi. Y hệt như lúc Lăng Tiểu Ngư bước qua cửa động thứ hai trước đây, thời điểm hắn vừa đặt chân qua khỏi cửa động thứ ba, thậm chí một giây còn chưa tới thì đã lập tức gục ngã ngay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn thực sự đã bị nhấn chìm, cảm giác đáng sợ vô cùng. Tận đến bây giờ, tâm trí hắn hiện vẫn còn bị ám ảnh...
Không thể chống lại, không thể rời đi, sau cùng, Chu Đại Trù vẫn phải ngoan ngoãn làm theo lời của ân sư, cùng nàng tiến vào bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động.
...
"Lão nhân gia, áp lực vẫn giống như trước".
"Đúng là vẫn như trước".
Lăng Thanh Trúc ngưng thần quan sát, đoạn bảo: "Đại Trù, ngươi cũng tập trung chú ý. Nhớ cẩn thận tra xét mọi ngóc ngách...".
Một lúc sau.
Trong tầng linh quang nhàn nhạt, tay cầm một thanh kiếm to, Chu Đại Trù tiến lại chỗ Lăng Thanh Trúc, báo cáo: "Lão nhân gia, từ nãy giờ con đã gõ hết mấy bức tường rồi, dưới đất cũng gõ nữa nhưng không phát hiện có điều gì bất thường cả".
"Trên trần động thì sao?".
"Còn chưa gõ".
"Vậy mau gõ đi".
"Vâng...".
...
Thêm vài phút nữa trôi qua.
Từ trên cao, Chu Đại Trù từ từ hạ xuống rồi chạy lại chỗ Lăng Thanh Trúc.
"Lão nhân gia, trên đó cũng không thấy có gì bất thường hết".
"Hừm...".
Thở nhẹ một hơi, Lăng Thanh Trúc lần nữa quét mắt xung quanh, quét xong thì nhấc chân tiến về lớp kết giới thứ hai.
"Đại Trù, qua bên kia xem tiếp".
"Vâng..." Bộ dáng miễn cưỡng, Chu Đại Trù ứng tiếng, nối gót theo qua.
...
So với cửa động thứ nhất, áp lực ở cửa động thứ hai dĩ nhiên là mạnh hơn rất nhiều. Ngay lúc bước vào, cường độ đã ngang bằng mức tu vi trúc cơ hậu kỳ rồi.
"Lão nhân gia, áp lực ở đây cũng giống như lúc trước." Qua một thoáng ngưng thần cảm nhận, Chu Đại Trù đưa ra nhận xét.
Lăng Thanh Trúc nghe xong thì cũng gật đầu tán đồng. Kế đấy mới bảo: "Đại Trù, kiểm tra đi".
"Dạ, con biết rồi".
Và như thế, giống như tại cửa động thứ nhất, Chu Đại Trù lại xách thanh kiếm to dày của mình đi gõ gõ khắp bốn hướng nam - bắc - đông - tây.
...
"Đại Trù, có phát hiện gì không?".
"Có ạ".
Đôi mắt điềm tĩnh nhất thời ánh lên chút khác lạ, Lăng Thanh Trúc vội truy: "Tiểu tử ngươi phát hiện cái gì?".
"Lão nhân gia, con phát hiện mấy vách đá ở đây cứng hơn bên kia rất nhiều. Lúc con gõ kiếm, thanh âm phát ra cũng khác hẳn cửa động bên kia".
"Đó là toàn bộ những gì ngươi đã khám phá ra?".
"Vâng".
"Binh!".
Câu nói vừa ra khỏi miệng thì từ nơi đối diện, một nấm tay đã đấm thẳng vào mặt Chu Đại Trù, làm hắn té ngã. Theo liền phía sau, tiếng Lăng Thanh Trúc cũng được truyền đi: "Đá có cứng hay không, tiếng vang có khác hay không thì liên quan gì tới chuyện áp lực tiêu thất hả? Cái thằng mập ngươi đang cố tình chọc tức ta đấy phải không?".
"Lão nhân gia, người nói oan cho con quá...".
Vội vàng triển khai lại lớp linh lực bảo hộ, Chu Đại Trù đứng dậy, thoáng xuýt xoa rồi nói: "Người dặn con phát hiện điều gì khác thường thì báo lại. Con có làm gì sai đâu...".
"Khác? Khác cái đầu ngươi! Đá ở đây từ xưa giờ nó đều như thế, có cái gì mà khác!".
Bị người lớn tiếng đàn áp, Chu Đại Trù có chút bị doạ, cúi đầu lí nhí: "Cái đó lão nhân gia cũng đâu có nói rõ, con làm sao mà biết được...".
"Hừ, mấy cái chi tiết cỏn con này, ta đây lẽ nào còn phải thuật tường tận cho ngươi? Phải động não chứ".
Thở ra một hơi phiền muộn, Lăng Thanh Trúc khoát tay: "Ngươi đi kiểm tra kỹ lại lần nữa đi".
"Vâng".
Chu Đại Trù vừa quay lưng bước đi thì phía bên này, Lăng Thanh Trúc cũng lần nữa khai mở pháp nhãn, thả ra thần thức...
...
Hơn cả không gian cửa động thứ nhất, tại cửa động thứ hai, sư đồ Lăng Thanh Trúc đã tra xét rất tỉ mỉ. Nhưng là kết quả, nó vẫn chẳng khá hơn tí nào. Bọn họ không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác lạ cả.