Trước thần tình khác lạ của ba người Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều và Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư chậm rãi nói ra những suy nghĩ trong lòng: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đệ gặp phải khó khăn gì thì sư phụ đều ra tay giúp đỡ. Trong ba năm này, vì việc tu luyện của đệ, vì để cho đệ được thường xuyên tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động mà sư phụ đã hao tốn rất nhiều sức lực, không quản gần xa đi thu thập thảo dược... Vậy nên đệ rất cảm kích sư phụ".
Mấy lời này, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng phóng đại lên chút nào, tất cả đều là sự thật. Trong suốt ba năm hắn miệt mài tu luyện, dưới áp lực kinh khủng của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, quả có không ít lần hắn phải gánh chịu thương tổn. Đành rằng sinh vật khả ái kia rất chiếu cố hắn, thường xuyên trợ giúp hắn giải trừ áp lực, thế nhưng đâu phải mọi lúc, mọi lần. Thỉnh thoảng nó cũng rời khỏi cổ động để đi ra bên ngoài dạo chơi. Thêm nữa, dẫu lúc nó còn trong động thì sự giúp đỡ chung quy vẫn là hữu hạn...
Mà Lăng Tiểu Ngư, hắn lại là hạng người nào?
Với bản tính cố chấp của mình, bất kể có nhận được trợ giúp từ sinh vật khả ái kia hay không thì hắn đều dốc hết sức lực để tu luyện, một khi chưa tới ngưỡng giới hạn thì sẽ chẳng chịu rời đi. Theo nghĩa nào đó thì Lăng Tiểu Ngư hắn rất ngốc nghếch. Và chính bởi vì sự ngốc nghếch không biết điểm dừng này của hắn mà sư phụ hắn - Lăng Thanh Trúc - phải nhảy vào can thiệp.
Mới đầu, nàng định sẽ đích thân giám sát việc tu hành của Lăng Tiểu Ngư, nhưng sau một thời gian thì nàng chợt nhận ra bản thân khó có thể kiểm soát hết được, lại rất bất tiện; chính vì vậy, nàng đành bất đắc dĩ mà "hùa theo", thay vì hạn chế việc tu luyện của Lăng Tiểu Ngư, nàng bắt đầu hỗ trợ hắn.
Công việc "bảo mẫu" này tính ra cũng khá vất vả. Để chữa trị những thương tổn, giúp Lăng Tiểu Ngư đề cao thể chất, Lăng Thanh Trúc đã phải đêm ngày vùi đầu vào luyện đan chế thuốc; chưa hết, trừ bỏ đan dược ra thì nàng còn phải thường xuyên ở bên cạnh hắn, dùng chính chân nguyên của mình giúp hắn ổn định cơ thể, hấp thu dược lực...
Ba năm dài Lăng Tiểu Ngư chuyên tâm tu luyện cũng chính là ngần ấy thời gian Lăng Thanh Trúc vì hắn mà lao tâm khổ tứ. Mặc dù nàng là phong chủ Trúc Kiếm Phong - một đại nhân vật - nhưng thân gia tính ra cũng chả nhiều nhặn gì cho cam. Dạo trước, vì đột phá cảnh giới chân nhân hậu kỳ, vì luyện chế Hoá Thần Đan, Lăng Thanh Trúc nàng đã phải bỏ ra đại giới, gần như phá sản. Bởi thế cho nên để trợ giúp Lăng Tiểu Ngư, nàng muốn không tốn công là không được.
Bôn ba thực sự là khó tránh đấy.
Thành thật mà nói, trong lòng mình, nhiều khi Lăng Thanh Trúc cũng thấy buồn bực ghê lắm. Nàng trách mình, nhưng phần lớn vẫn là trách người. Thậm chí có đôi lúc nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư - kẻ đã khiến nàng phải chạy đông chạy tây tìm kiếm linh đan dược thảo - là nàng lại xúc động mà muốn lao tới đánh ngay. Cái tên đệ tử cố chấp này, hắn làm khổ nàng quá mà.
Ba năm, quãng thời gian mệt nhọc, lắm muộn phiền của Lăng Thanh Trúc. Nó làm nàng thấy rất ấm ức, không thoả đáng. Nhưng...
Hiện tại, sau khi nghe hết những lời bày tỏ chân tâm thật dạ của Lăng Tiểu Ngư, trong lòng nàng, cảm giác quả dễ chịu đi rất nhiều.
"Coi như tiểu tử ngươi biết điều".
Thầm nghĩ, Lăng Thanh Trúc hé môi hắng giọng: "Hừm... Tiểu Ngư Nhi, chúng ta là sư đồ, không cần phải quá để tâm. Chuyện ta giúp ngươi, đó là việc nên làm. Mặc dù ngươi rất ngốc nghếch nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử của ta...".
"Sư phụ...".
Trái với sự giả trang của Lăng Thanh Trúc, vẻ xúc động hiện lên trên khuôn mặt Lăng Tiểu Ngư là thật. Mấy lời vừa rồi của nàng, chúng đã tác động rất nhiều tới nội tâm hắn, làm hắn nghẹn lời.
Có điều... cũng mỗi mình hắn. Phần những người khác, đơn cử như Chu Đại Trù thì... hắn chả xi nhê gì trước những lời chứa chan tình cảm mà Lăng Thanh Trúc đã nói. Không đơn thuần chỉ bởi hắn là kẻ ngoài cuộc. Khác với Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù hắn quá hiểu vị sư phụ kia của mình. Lúc nào nàng thật tâm, lúc nào nàng cố tình giả trang, hắn đây há lại chẳng biết?
Dạ âm thầm khinh bỉ, Chu Đại Trù nói ra: "Lão nhân gia, dạo này việc tu luyện của con cũng gặp khó khăn lắm, hình như là chạm tới bình cảnh rồi. Lão nhân gia, hay người giúp con luyện chế ít đan dược đi".
Chu Đại Trù chưa nói thì thôi, vừa nói xong đã liền khiến tâm tình người nơi đối diện tụt dốc không phanh.
Mắt đẹp lườm một cái, Lăng Thanh Trúc lạnh nhạt đáp: "Chu tiểu tử, đối với môn nhân phái Thiên Kiếm chúng ta, tu hành trọng yếu ở việc thuận theo tự nhiên, không hấp tấp nóng vội. Đan dược tuy tốt nhưng chung quy vẫn chỉ là vật ngoại thân, dùng nhiều sẽ ảnh hưởng căn cơ, rất có hại. Trước mắt ngươi cứ thong thả, từ từ rồi cũng sẽ vượt qua bình cảnh thôi".
"Nhưng mà lão nhân gia, hồi nào tới giờ con tu luyện đều rất hiếm khi phục dụng đan dược, đâu có tính là nhiều được...".
"Lão nhân gia...".
"Cơm nguội rồi. Mọi người mau ăn đi".
"Sư phụ lão nhân gia...".
"Sao?". - Lăng Thanh Trúc bắt đầu tỏ ra khó chịu - "Chu tiểu tử ngươi no rồi phải không? Nếu no rồi thì mau về phòng tu luyện đi".
Trước cái lườm nguýt doạ nạt của ân sư, Chu Đại Trù gan đâu dám hó hé thêm nửa câu. Hắn cúi đầu, tay bưng bát cơm thầm nghĩ: "Ta biết ngay mà. Lão nhân gia làm sao có khả năng cải tà quy chính, biến ác thành thiện được. Tiểu Ngư hắn thật đã bị lừa rồi...".
"Haizz... Tiểu Ngư sao lại dễ bị gạt như vậy chứ...".
Giữa lúc Chu Đại Trù còn đang bận than ngắn thở dài, âm thầm nghĩ cách cảnh tỉnh người huynh đệ của mình thì phía bên kia bàn, Lăng Thanh Trúc đang ăn bỗng dừng đũa. Nét mặt chả lấy gì làm vui, nàng cất tiếng: "Mấy đứa các ngươi tạm dừng ăn một chút".
Dưới ánh mắt trông chờ của Mộng Kiều cũng như ba người Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù và Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc nói: "Có một tin tức ta muốn thông báo với các ngươi".
Nàng dừng vài giây, đợi khi đám đệ tử của mình đã rất mực tập trung rồi mới tiếp tục: "Sáng nay ta ghé qua chỗ chưởng môn sư huynh, được sư huynh thông báo cho một việc. Đó là so với trước đây, ở lần Thiên nhân luận pháp của hai năm sau sẽ có chút thay đổi. Theo như huynh ấy nói thì ngoại trừ những phần thưởng trân quý tương tự mọi năm, lần này sẽ còn ban cho ba người đứng đầu một hồi cơ duyên nữa".
Cơ duyên?
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư, bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau cùng, Lâm Chí Viễn đại diện hỏi: "Sư phụ, không biết "cơ duyên" người đề cập cụ thể là gì?".
"Kiếm Mộ".
"Cái gì?!" Vừa nghe được hai chữ "Kiếm Mộ", Lâm Chí Viễn liền thất thố hô lên, cả người cũng bật hẳn dậy.
Xem ra đối với Kiếm Mộ kia, hắn quả cũng có tường minh.
Trông thấy hắn như vậy, Lăng Thanh Trúc mới phê bình: "Tiểu Chí, mặc dù Kiếm Mộ kia là địa phương được trên dưới môn nhân hướng đến, nhưng ngươi có cần phải kích động tới vậy không? Vừa mới nghe tên đã nhảy dựng... Haizz... Đúng là không có tiền đồ".
"Sư phụ, đệ tử...". - Biết mình đã quá thất thố, Lâm Chí Viễn xấu hổ cúi đầu - "Tin tức người vừa nói thật làm đệ tử quá bất ngờ ạ".
"Tam sư huynh, Kiếm Mộ kia là nơi nào? Sao sư huynh lại kích động như vậy?".
Lâm Chí Viễn liếc qua Chu Đại Trù - người vừa hỏi - xong lại nhìn sang Lăng Thanh Trúc, thấy nàng gật đầu thì mới nói ra: "Sư đệ có điều còn chưa biết. Ở Thiên Kiếm Môn chúng ta, trừ bỏ Hoá Long Trì trăm năm mới mở một lần, được toàn thể môn nhân khao khát tiến vào ra thì có một nơi cũng hấp dẫn không kém".
"Là Kiếm Mộ?".
"Ừm".
Lâm Chí Viễn gật đầu, nói tiếp: "So với Hoá Long Trì mà các đệ đã biết thì Kiếm Mộ còn trọng yếu hơn. Chỗ này được bản môn ngày đêm canh giữ, hết sức nghiêm ngặt, nếu không phải đích thân chưởng môn tự mình dẫn đến thì không một ai được phép tiến vào".
"Tam sư huynh, kể cả thân phận phong chủ như lão nhân gia cũng không thể đi vào sao?".
Lần này, hồi đáp Chu Đại Trù không phải Lâm Chí Viễn mà là Lăng Thanh Trúc. Thần tình hơi bất mãn, nàng thừa nhận: "Không có ngoại lệ, kể cả phong chủ như ta thì cũng phải xin phép chưởng môn sư huynh mới được phép đi vào bên trong Kiếm Mộ".
"Chậc...". - Chu Đại Trù tặc lưỡi - "Đến phong chủ mà cũng phải xin phép, cái Kiếm Mộ kia quả đúng là trọng yếu thật. Bên trong khẳng định có nhiều bảo vật lắm".
"Nhiều sao...".
Lâm Chí Viễn cười khẽ: "Đại Trù, đệ lầm rồi. Thực ra bên trong Kiếm Mộ chỉ có duy nhất một loại bảo vật, đó là kiếm".
"Kiếm?".
Chu Đại Trù thoáng ngẫm liền hiểu ra: "À, thảo nào mà nó được gọi là Kiếm Mộ".
"Tam sư huynh, vậy ở bên trong Kiếm Mộ kia có những loại kiếm gì? Tại sao nó lại có sức hấp dẫn với huynh tới vậy, vừa nghe sư phụ nhắc tới đã liền bật dậy ngay?".
Bị Chu Đại Trù vô tình nhắc lại sự thất thố ban nãy, Lâm Chí Viễn hơi mất tự nhiên. Hắn nhẹ hắng giọng để lấy lại cân bằng, kế đó mới trả lời: "Kiếm Mộ là địa phương do tổ sư gia kiến tạo thuở còn tại thế với mục đích lưu truyền những thanh bảo kiếm trân quý do chính mình thu thập được. Ban đầu bên trong Kiếm Mộ có tất thảy mười thanh kiếm, gọi chung là Thập đại bảo kiếm. Về sau, trải qua hơn hai ngàn năm, tính đến hôm nay thì bên trong Kiếm Mộ chỉ còn bốn thanh đại bảo kiếm, sáu thanh còn lại thì đã được rút ra khỏi".