"Phải, ta là Triệu Phi Yến." - Chưa hết xúc động, Triệu Phi Yến nhắc lại - "Mau nói ta biết, sư phụ ngươi bây giờ ở đâu?".
"Sư phụ... người đang ở đây".
Ở đây?
Triệu Phi Yến theo phản xạ ngó quanh kiếm tìm. Chỉ là... Bóng dáng sư tỷ Lâm Ngọc Cơ, Triệu Phi Yến nàng nào thấy. Nàng nghi hoặc nhìn Tôn Thi Hàn, chờ nghe giải đáp.
Tôn Thi Hàn không nói. Nàng lấy từ giới chỉ ra một chiếc hũ màu trắng, sau đó lại lấy thêm một tấm bài vị màu đen, bên trên có khắc danh tự Lâm Ngọc Cơ.
"Sư thúc, sư phụ ở đây".
Triệu Phi Yến nhìn hũ cốt cùng bài vị người đã khuất, đôi môi mấp máy mãi mà không thể thốt nổi thành lời.
Vị hảo tỷ muội cùng nàng năm đó lớn lên, hôm nay... đã đi rồi sao?
...
"Ngọc Cơ sư tỷ...".
Sau một hồi thương tâm nuốt lệ, Triệu Phi Yến cuối cùng cũng đã có thể lên tiếng. Nàng cầm chiếc hũ, nhìn bài vị, hỏi: "Sư tỷ tại sao lại chết?".
"Vì bệnh qua đời." Tôn Thi Hàn đáp.
"Là bệnh gì?".
"Tâm bệnh".
Tôn Thi Hàn ngẩng đầu nhìn các vị cao tầng của Thiên Nhai Hải Các, nói tiếp: "Năm đó sư phụ vì người chịu tội, mang nỗi hàm oan ra đi, cho tới khi chết sư phụ vẫn luôn canh cánh trong lòng, bi thương chưa bớt...".
"Sư thúc, hôm nay đệ tử sẽ vì sư phụ đòi lại công đạo".
Triệu Phi Yến dường như cũng đã lờ mờ đoán ra. Nàng hỏi: "Ý ngươi nói... năm đó Ngọc Cơ sư tỷ vốn cũng không có lấy cắp Niệm Hải?".
"Đúng vậy. Năm đó Niệm Hải vốn là bị kẻ khác lấy cắp phục dụng, còn sư phụ, người chỉ tin lầm kẻ tiểu nhân, vì lời hứa hẹn của hắn nên mới nhận hết tội tình".
"Là ai? Kẻ mà Ngọc Cơ sư tỷ đã bảo vệ, hắn là ai?".
"Dương Chính Thiên".
Toàn trường im lặng. Không ai nghĩ cái tên mà Tôn Thi Hàn nói ra lại là Dương Chính Thiên - đương nhiệm các chủ của Thiên Nhai Hải Các. Mọi ánh mắt hầu như đều đổ dồn về phía Dương Chính Thiên.
Tới lúc này, Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng đã biết kẻ thiếu nợ mà mình cần đòi là ai.
"Thì ra gã nam nhân phụ bạc kia chính là ngươi." Lăng Tiểu Ngư nhìn Dương Chính Thiên, đáy mắt loé lên một tia bất thiện.
Bên cạnh hắn, ác ý của Tôn Thi Hàn lại càng lớn hơn.
Dương Chính Thiên, gã nam nhân bạc tình bạc nghĩa này, năm đó sau khi bị sư phụ nàng phát hiện lấy cắp Niệm Hải phục dụng, chính hắn đã ở trước mặt người quỳ gối van xin, thề thốt hứa hẹn. Cũng vì yêu hắn, sư phụ nàng mới đứng ra nhận hết tội tình. Một cánh tay bị đoạn, rồi bị trục xuất khỏi Thần Long Đảo - nơi mà sư phụ vẫn luôn coi là nhà... Đấy là cái giá sư phụ nàng đã trả. Vì Dương Chính Thiên hắn mà trả. Nữ nhân khi yêu chính là ngu ngốc như vậy đấy. Thế mà Dương Chính Thiên hắn...
Hắn nói hắn sẽ tìm sư phụ, sẽ chăm lo cho sư phụ cả đời, sẽ thoát ly Thần Long Đảo cùng người xây tổ uyên ương... Hắn đã hứa hẹn nhiều lắm, sư phụ nàng kể như thế. Nhưng rốt cuộc, trong rất nhiều lời thề câu hứa đó, không có một cái nào được hắn thực hiện cả.
Sư phụ nói người cũng muốn trở về Thần Long Đảo vạch trần Dương Chính Thiên lắm, nhưng ngặt nỗi... người đã không thể. Thiên Nhai Hải Các đã không cho phép tội nhân như người quay về. Muốn mấy cũng không về được...
Nhưng hôm nay...
"Sư phụ, hôm nay đệ tử sẽ thay người đòi lại công đạo. Món nợ này... đệ tử nhất định bắt Dương Chính Thiên trả!".
...
"Ha ha..."
Tội lỗi năm xưa bị vạch trần, những tưởng Dương Chính Thiên sẽ bối rối khó xử thì không, hắn vẫn bình thản cất tiếng cười.
"Các ngươi diễn kịch cũng thật tài tình".
"Triệu sư muội, người ta nói vài ba câu, đưa ra vài ba thứ thì sư muội đã liền tin tưởng rồi?".
Quay lại nhìn Tôn Thi Hàn, Dương Chính Thiên khinh thường chất vấn: "Ngươi nói ngươi là đệ tử của Lâm Ngọc Cơ? Ngươi có gì để chứng minh?".
"Hừ... Đừng nói thân phận ngươi chưa rõ, cho dù ngươi có thật sự là đệ tử của Lâm Ngọc Cơ đi nữa, ngươi cho những lời dối trá kia sẽ lừa được mọi người sao?".
"Năm đó Lâm Ngọc Cơ vì muốn giành chiến thắng trong kỳ tuyển chọn truyền nhân cho ngôi vị các chủ Thiên Nhai Hải Các cho nên đã lợi dụng sự tin cậy của đại sư bá, âm thầm đánh cắp Niệm Hải phục dụng hòng nâng cao tu vi, nhưng cuối cùng bị đại sư bá phát hiện, không thể không nhận tội".
"Dương Chính Thiên, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Tôn Thi Hàn gay gắt.
Nhưng Dương Chính Thiên cũng không vừa, hắn đáp trả: "Lời ta nói chính là sự thật!".
"Năm đó chính đại sư bá đã nói ngoại trừ người ra cũng chỉ có duy nhất một mình Lâm Ngọc Cơ mới biết được vị trí cất giấu Niệm Hải. Dương Chính Thiên ta trộm lấy ư? Đúng là chuyện nực cười!".
"Nói! Các ngươi hôm nay đến đây, mục đích thật sự là gì?! Có phải trước muốn nhiễu loạn rồi sau sẽ hạ thủ?!".
Những lý lẽ mà Dương Chính Thiên đưa ra rất nhanh liền có tác dụng. Từ cao tầng cho đến các đệ tử bao vây chung quanh, ai nấy đều nghiêng về phía hắn, cho lời của Tôn Thi Hàn là dối trá gạt người. Âu khó trách, với địa vị các chủ, lại thêm uy vọng bao năm gầy dựng, ai lại dám nghi ngờ Dương Chính Thiên hắn đây?
Đừng nói Tôn Thi Hàn chưa thể chứng minh, cho dù có đủ bằng chứng buộc tội, những người ở đây thiết nghĩ cũng sẽ không chống lại Dương Chính Thiên đâu. Hôm nay, hắn đã là các chủ Thiên Nhai Hải Các, là chủ nhân của Thần Long Đảo này. Nội các, ngoại các, có quá nửa là tay chân trung thành của hắn đấy.
Đối với sự lựa chọn của mọi người, Dương Chính Thiên rất vừa ý. Thú thật là hắn cũng chả lo ngại gì về môn nhân Thiên Nhai Hải Các lắm đâu. Với địa vị cùng thực lực hôm nay của hắn, mỗi một lời hắn nói ra đều chẳng khác gì mệnh lệnh. Tại Thần Long Đảo này, ý của hắn chính là ý trời.
Ai dám trái?
Không ai dám trái. Dương Chính Thiên tin chắc là như vậy. Nhưng...
Dương Chính Thiên hắn sai rồi. Thực tế đã có người chống lại hắn. Người đó là Triệu Phi Yến.
Sau một hồi cân nhắc, Triệu Phi Yến đã quyết định đứng về phía Tôn Thi Hàn. Đây cũng không phải Triệu Phi Yến cả tin, đều có lý do cả. Về sự có mặt của Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn, những lời hai người bọn họ nói, thần thái, cử chỉ của bọn họ, Triệu Phi Yến đều đã nghe, đã thấy. Nàng cho rằng bọn họ đáng tin. Thêm nữa thì... hơn ai hết, Triệu Phi Yến nàng hiểu rõ tính tình của Lâm Ngọc Cơ. Chuyện năm đó, tội mà Lâm Ngọc Cơ đã nhận, Triệu Phi Yến nàng vốn chưa bao giờ tin.
"Dối trá gạt người sao?".
Triệu Phi Yến cầm hũ hài cốt đi qua đứng bên cạnh Tôn Thi Hàn, nhìn Dương Chính Thiên nhếch mép khinh thường: "Theo ta thấy thì Dương Chính Thiên ngươi mới là kẻ dối trá gạt người".
Dương Chính Thiên hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ Triệu Phi Yến vậy mà lại dám đứng ra công khai chống lại hắn. Tiện nhân này chán sống rồi hay sao?
"Triệu sư muội, muội có biết mình đang nói cái gì không?".
Ánh mắt uy hiếp của Dương Chính Thiên Triệu Phi Yến thấy rõ, dù vậy, nàng chẳng hề sợ.
"Tâm trí ta chưa bao giờ thanh tỉnh hơn lúc này." - Triệu Phi Yến nói - "Bao năm qua ta vẫn luôn hoài nghi, nay ta dám khẳng định kẻ lấy cắp Niệm Hải không phải Ngọc Cơ sư tỷ mà chính là Dương Chính Thiên ngươi!".
"Ngươi nói Ngọc Cơ sư tỷ vì muốn chiến thắng trong kỳ tuyển chọn truyền nhân cho vị trí các chủ mà lợi dụng sự tín nhiệm của đại sư bá, âm thầm lấy cắp Niệm Hải phục dụng hòng nâng cao tu vi ư?".
"Nực cười! Dương Chính Thiên ngươi cho Ngọc Cơ sư tỷ là loại người nào?! Năm đó khi ngươi và Tô sư huynh chỉ mới hoàn thành tầng thứ bảy của Hỗn Nguyên Công thì Ngọc Cơ sư tỷ đã thành công vượt qua đến tầng thứ tám rồi, ngươi cho sư tỷ cần phục dụng Niệm Hải để tăng cường tu vi mới đánh bại được các ngươi?!".
"Kể từ sau khi Ngọc Cơ sư tỷ bị trục xuất khỏi Thần Long Đảo, tu vi của Dương Chính Thiên ngươi lại bất ngờ bạo tăng, trên lôi đài có thể dễ dàng đánh bại cả Tô sư huynh. Lúc đó ta đã nghi ngờ rồi. Bao năm qua ta vẫn để tâm đến Dương Chính Thiên ngươi, chỉ là con cáo già ngươi che giấu quá kỹ...".
"Đại sư bá viên tịch, Dương Chính Thiên ngươi lên làm các chủ, uy vọng ngày một lớn, Triệu Phi Yến ta cũng bởi e sợ nên đã không dám đào sâu, không dám nói ra những chi tiết bất thường... Nhưng hôm nay...".
Triệu Phi Yến cúi nhìn hũ hài cốt trong tay, mắt lộ rõ thương tâm cùng hận ý: "Ngọc Cơ sư tỷ mất rồi... Dương Chính Thiên, hôm nay dù có chết ta cũng phải vì Ngọc Cơ sư tỷ minh oan!".
"Minh oan?".
Dương Chính Thiên lắc đầu, cười mà rằng: "Lâm Ngọc Cơ là tội nhân, năm đó chính miệng nàng ta đã thừa nhận. Oan sao? Vậy thì kêu nàng ta đứng ra cùng ta đối chất".