Thu phục chính giáo, thống nhất tu tiên giới, dùng chính sự cai trị để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, đấy là những lời Lăng Tiểu Ngư từng nói với Dương Tiểu Ngọc, Tôn Thi Hàn, Tôn Tiểu Yến. Thế nhưng hiện tại, trước mặt Chu Tước, Lăng Tiểu Ngư lại bảo hắn muốn hủy hoại thế gian này, dùng sinh mệnh của mọi người để khai mở Tiên Môn hòng xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô, đem tất thảy thôn phệ... Đâu mới là thật? Đâu mới là ý nguyện của Lăng Tiểu Ngư?
Khó mà nói được. Ngay đến chính bản thân Lăng Tiểu Ngư hắn bây giờ còn chẳng rõ là Thần hay Ma nữa là.
Chu Tước, nàng tất nhiên không biết tới sự mâu thuẫn nọ. Những gì nàng biết chỉ có hiện tại, ở ngay trước mắt. Nói cách khác, nàng cho việc xông lên Tiên giới, giết đến Tiên đô mà Lăng Tiểu Ngư vừa nói là sự thật, rằng hắn định sẽ như thế. Mặc dù nàng chưa rõ phương thức cụ thể khai mở Tiên Môn nó ra làm sao.
Tiên Môn từ lâu đã đóng, xưa giờ chẳng ai biết phải làm thế nào mới có thể đem nó mở ra lần nữa. Ngay cả Chu Tước nàng, thậm chí đến cả Tử Lan tiên tử năm đó cũng không biết. Nhưng, nàng tin Lăng Tiểu Ngư biết. Đối phương là do một vị chí tôn thiên ngoại chuyển thế trùng sinh, kẻ sinh ra trước cả Trời, trước cả Đất kia mà...
"Thương sinh thiên hạ thực phải lụi tàn dưới tay người này ư?".
"Không!".
Bổn nguyên là ánh lửa Cung Ly thị hiện, là kẻ đại diện cho ý chí thiên địa, Chu Tước làm sao có thể để cho thế giới này bị hủy diệt được. Bằng mọi giá nàng phải ngăn Lăng Tiểu Ngư lại. Cho dù hôm nay có phải tan biến, Chu Tước nàng cũng quyết không để chuyện tồi tệ ấy xảy ra!
"Hỡi Thiên phụ Địa mẫu!".
Chân đạp trên lửa đỏ, Chu Tước mở miệng, dùng cổ ngữ nói to.
"Xin hãy ban cho ta sức mạnh để bảo hộ thương sinh!".
"U u u... uu... u...".
"U u u... u u u... u u...".
Lời Chu Tước vừa dứt thì cả đất trời liền biến động. Tám hướng mười phương, từ chốn thâm uyên, tận nơi cùng cốc, không quản xa gần, thiên địa linh khí thi nhau hướng về phương vị núi Ngũ Đài, tiến thẳng vào bên trong hoả vực của Chu Tước, tụ lại nơi thân thể nàng. Cùng lúc, thiên kiếp bắt đầu hình thành, địa kiếp cũng mau chóng khởi sinh.
Cảnh tượng "Thiên tru địa diệt" ở Miên Thành năm nào một lần nữa lại tái hiện.
"Lui lại!".
"Tất cả rút lui!".
Mắt thấy thiên địa chi uy vừa sinh khởi, cả tu sĩ tà đạo lẫn môn nhân chính giáo đều gấp rút tránh lui. Cỗ lực lượng kinh khủng này, bọn họ thật là không dám đứng gần. Nó quá đáng sợ.
Hiện vẫn bình thản, hoạ chăng chỉ có một mình Lăng Tiểu Ngư mà thôi.
Bên trong hoả vực, Lăng Tiểu Ngư ngẩng lên nhìn trời, cúi xuống nhìn đất, nhếch môi khinh thị: "Một chút lực lượng này thì làm gì được ta?".
Nói rồi, hắn giơ tay chỉ lên trời. Từ đầu ngón trỏ của hắn, một đạo hôi quang bay ra, chừng chạm tới kiếp lôi thì nổ "Oành" một tiếng. Nháy mắt sau, ngay vị trí hôi quang phát nổ, một cái hố đen xuất hiện. Lẽ dĩ nhiên là cái hố đen này chẳng hề đơn giản. Hoàn toàn trái lại, nó vô cùng ghê gớm. Chính nó, ngay khi vừa mới xuất hiện thì đã liền đem kiếp lôi nuốt lấy. Không phải một đạo, không phải vài đạo mà là tất cả kiếp lôi!
Cái gì Tử Tiêu Thần Lôi, cái gì Cửu Thải Ma Lôi, Tử Kim Tà Lôi, hết thảy đều bị hố đen thôn phệ.
Phía trên là vậy, bên dưới cũng chẳng khá hơn. Vẫn với cách làm tương tự, chỉ một đạo hôi quang bắn ra thì Lăng Tiểu Ngư đã đem toàn bộ địa kiếp giải quyết xong.
Chứng kiến cảnh ấy, thế nhân một lần nữa phải âm thầm rúng động. Môn nhân chính giáo lẫn tu sĩ tà đạo, ai nấy đối với bổn sự của Lăng Tiểu Ngư đều vô cùng khiếp sợ. Lo lắng nhiều hơn, khỏi phải nói, dĩ nhiên là bên phe chính giáo.
Lăng Tiểu Ngư tiến đến núi Ngũ Đài này, mục đích là để báo thù. Hắn muốn diệt đi chính giáo kia mà, làm sao mà không lo không sợ cho được. Trước thứ sức mạnh vượt xa tầm hiểu biết của thế nhân kia, bọn họ lấy gì để chống lại?
Hy vọng duy nhất của chính giáo lúc này chỉ có Chu Tước. Bọn họ cầu mong nàng sẽ ngăn được Lăng Tiểu Ngư.
Nhưng... nổi sao?
Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là. Năm đó đến Minh Tôn, kẻ có thể phát ra tử nguyện lực còn không thể đánh bại được hắn thì huống hồ một Chu Tước. Dẫu cho có được thiên địa tăng cường sức mạnh thì nàng như cũ vẫn kém thua. Lăng Tiểu Ngư tự tin khẳng định điều đó.
"Hừm... Để xem Chu Tước ngươi có thể làm ra được trò trống gì?".