Từ lúc Chu Tước đại bại, thiên hạ chính giáo bị đưa về Bạch Lộ Sơn giam cầm đến nay tính ra cũng đã được mười ngày. Trong quãng thời gian này, người trong giáo ai nấy cũng đều bận rộn. Đặc biệt là Đồ Tam Nương. Nàng phải xử lý rất nhiều chuyện. Nào phân chia địa bàn, phân bổ tài nguyên, bố trí trận pháp, ổn định tu tiên giới... công việc có thể nói khiến nàng phải đầu tắt mặt tối, bận rộn cả ngày.
Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư - kẻ đáng ra phải là người xử lý sự vụ, suốt những ngày này lại chẳng thấy tăm hơi hắn đâu. Kể cả Tôn Thi Hàn - thê tử của hắn - cũng không hề thấy mặt. Từ sau khi đón nàng và Tôn Tiểu Yến tới đây thì hắn đã đóng cửa bế quan, mười ngày qua vẫn chưa một lần phát ra tin tức gì. Điều này khiến cho Tôn Thi Hàn cảm thấy bất an. Tôn Tiểu Yến, nàng tất nhiên cũng lo lắng. Lúc này, các nàng chính là đang ở trước cửa phòng Lăng Tiểu Ngư chờ đợi.
...
"Phù...".
Giữa không gian u tối, bốn bề tịch mịch, một tiếng thở dài chợt khe khẽ cất lên. Người thở thì chẳng ai xa lạ, đúng là Lăng Tiểu Ngư, kẻ đã đóng cửa bế quan suốt mười ngày này.
Hiện tại, thân xác Lăng Tiểu Ngư vẫn như cũ, ngồi yên trên giường, thế nhưng nguyên thần thì lại đang hiện hữu ở một nơi khác: bên trong không gian của hắc ngư ấn.
Tu luyện? Chắc chắn không phải.
Chữa thương?
Đúng là có chữa thương, nhưng không phải cho bản thân hắn. Bên trong không gian của hắc ngư ấn lúc này, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư hắn ra thì vẫn còn có hai người nữa. Đều là nữ nhân. Các nàng cũng chẳng lạ lẫm gì, đích xác Dương Tiểu Ngọc và thần điểu Chu Tước.
Hoá ra hôm đó các nàng vẫn chưa bị sát hại. Lăng Tiểu Ngư chỉ đem các nàng hút vào bên trong hắc ngư ấn rồi giam cầm các nàng tại đây. Mười ngày qua, Lăng Tiểu Ngư đã đem thương tích các nàng hoàn toàn chữa khỏi.
Lăng Tiểu Ngư hắn là người tốt? E kết luận còn quá sớm. Đồng ý hắn liệu thương cứu người, việc ấy rất tốt, tuy nhiên, sau khi cứu chữa xong, Lăng Tiểu Ngư hắn lại có hành vi xấu. Hắn đã và vẫn đang rút lấy sức mạnh của tứ linh Huyền Vũ trong người Dương Tiểu Ngọc, đem nó hấp thụ. Nhìn xem, lực lượng của Dương Tiểu Ngọc tính tới hiện tại đã suy giảm rất nhiều...
"Có lẽ nên tạm dừng ở đây".
Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng dậy. Hắn nhìn hai cơ thể đang bị hàng ngàn sợi tơ màu đen trói giữ trước mặt, một lúc sau thì rời đi.
Cửa phóng vừa mở, hai thân ảnh thân quen liền hiện ra trước mắt Lăng Tiểu Ngư.
"Phu quân".
"Ca".
Một hồng, một trắng, Tôn Tiểu Yến và Tôn Thi Hàn cùng nhau áp sát người vừa từ bên trong phòng bước ra.
"Thi Hàn, Tiểu Yến." Lăng Tiểu Ngư dành cho hai nữ tử trước mặt một ánh nhìn dịu dàng, gọi nhỏ.
"Phu quân, chàng không có chuyện gì chứ?".
"Ca, ca không sao chứ?".
Đối với sự quan tâm của các nàng, Lăng Tiểu Ngư thầm cảm thấy ấm áp. Hắn mỉm cười, trấn an: "Đừng lo, ta chẳng có việc gì đâu".
"Không có việc gì sao chàng lại bế quan lâu như vậy, trước lúc bế quan còn chẳng nói gì..." - Tôn Thi Hàn thâm tình biểu lộ - "Có biết là thiếp đã rất lo lắng không...".
"Không phải bây giờ ta đã xuất hiện rồi sao".
Lăng Tiểu Ngư bảo Tôn Tiểu Yến lui về nghỉ ngơi, kế đấy mới nắm tay Tôn Thi Hàn, cùng nàng dạo bước, lẫn nhau tâm tình. Trông rất là đầm ấm...
"Ca..." Còn lại một mình, Tôn Tiểu Yến dõi mắt nhìn theo, thâm tâm một trận chua xót.
Tại sao người được hắn nắm tay, cùng hắn dạo bước lại không phải Tôn Tiểu Yến nàng?
"Ca, ở trong lòng ca muội chỉ đơn giản là một kẻ thế vai thôi sao?".
Tôn Tiểu Yến nàng thật chẳng cam tâm.
...
...
Phong ba đi qua, tu tiên giới cũng dần ổn định trở lại. Hay ít ra bề ngoài là như thế.
Sau nửa tháng trời để mặc, hôm nay Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng tự mình tìm đến chỗ Lăng Thanh Trúc. Trong màn đêm thanh tĩnh, hắn đưa tay mở cửa phòng...
"Tham kiến giáo chủ".
"Tham kiến giáo chủ".
Cửa phòng vừa mở, hai thị nữ bên trong liền tiến ra hướng Lăng Tiểu Ngư cung kính cúi chào. Hắn không để ý lắm, chỉ đưa mắt nhìn Lăng Thanh Trúc.
Hôm nay vẫn vậy, Lăng Thanh Trúc vẫn như cũ khoác trên người bộ tử y với những đường nét, hoa văn vô cùng tinh tế, tỉ mỉ. Diện mạo giai nhân vẫn xinh đẹp giống thuở nào. Sai biệt có chăng là so với trước, bây giờ trông nàng xanh xao hơn, tiều tụy hơn.
Lăng Tiểu Ngư dời mắt, nhìn sang chiếc bàn. Trên đấy, bát đĩa còn nguyên, thức ăn vẫn đầy.
Chả đợi Lăng Tiểu Ngư phải lên tiếng hỏi, một trong hai thị nữ đã chủ động nói ra: "Giáo chủ, Lăng cô nương không chịu dùng bữa...".
Hai thị nữ mặt mày trắng bệch, vội vã lui ra. Trước khi đi không quên đưa tay khép cửa lại.
Chứng kiến cảnh ấy, Lăng Thanh Trúc nhếch môi cười khẩy: "Lăng giáo chủ thật là uy phong".
"Trong mắt bọn chúng Lăng Tiểu Ngư ta chính là thần. Số phận của chúng là do ta quyết định, lời ta nói bọn chúng dám không nghe?".
"Thần ư?" - Lăng Thanh Trúc lại lần nữa nhếch môi khinh thị - "Đáng tiếc, Lăng Tiểu Ngư ngươi chỉ là một tên đại ma đầu".
"Ngươi đang tỏ thái độ với ta sao?".
Lăng Tiểu Ngư đưa tay nâng cằm nữ nhân trước mặt, cảnh báo: "Lăng Thanh Trúc, ngươi nên nhớ rõ địa vị của mình. Bây giờ ngươi không phải phong chủ Trúc Kiếm Phong cao cao tại thượng, càng không phải vị ân sư năm đó ta từng tôn kính. Lăng Thanh Trúc ngươi hiện bất quá chỉ là một thị nữ mà thôi".
"Hừm...".
Lăng Thanh Trúc dùng sức tách cằm ra khỏi bàn tay của ác ma, chủ động kéo dãn khoảng cách.
Lăng Tiểu Ngư cho qua, tự đưa tay kéo ghế ngồi xuống: "Mau qua đây ăn cơm".
"Ta không đói".
"Không đói? Lăng Thanh Trúc ngươi tưởng mình vẫn còn là tu sĩ chân nhân chắc? Toàn bộ linh lực của ngươi hiện đều đã bị ta phong bế, thân thể cho dù có cường đại hơn người thường thì cũng cần ăn uống để duy trì. Nửa tháng nhịn ăn nhịn uống, ngươi làm sao có thể không đói?".
Vẫn chưa thấy giai nhân có vẻ gì là sẽ hợp tác, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu uy hiếp: "Lăng Thanh Trúc, ta khuyên ngươi đừng chọc giận ta, sẽ không có lợi cho ngươi đâu. Tính tình của ta không phải quá tốt, khi tức giận sẽ rất dễ giết người. Môn nhân chính giáo số lượng nhiều như vậy, thiết nghĩ giết đi một ít chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?".
Đe doạ. Rành rành là đe doạ!
Lăng Thanh Trúc căm lắm. Nàng siết tay, thanh âm hơi lớn: "Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc thì ta là thị nữ hay là thú cưng của ngươi?!".
"Thú cưng?".
Ánh mắt Lăng Tiểu Ngư loé lên ánh sáng khác lạ. Hắn bật cười, bảo: "Ý này không tồi. Vậy từ nay về sau ta sẽ coi Lăng Thanh Trúc ngươi là thú cưng mà nuôi dưỡng".
"Ngươi...!".
Lăng Thanh Trúc định nói gì đó thì thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã áp sát. Kế đấy, một bàn tay vươn ra đem nàng kéo tới, bắt buộc nàng phải an vị trên ghế.
"Trước ăn đi. Ăn xong rồi muốn nói gì thì nói".
"Ta...".
Một lần nữa, Lăng Thanh Trúc bị cắt ngang câu nói. Ngay trước miệng nàng, một miếng thịt cá đã vừa được đưa tới. Rất gần, suýt tí thì đã chạm bờ môi.
"Nào, há miệng ra".
Lăng Thanh Trúc: "...".
Nàng cạn lời. Lăng Tiểu Ngư hắn vậy mà thực xem nàng là thú cưng luôn sao?
Lăng Thanh Trúc cảm thấy tức, nhưng lại không rõ là tức giận hay tức cười. Nàng vung tay toan gạt đôi đũa của Lăng Tiểu Ngư ra thì hắn đã nhanh chóng rút về.
"Đây không phải thái độ nên có của một thú cưng đâu".
"Ta chấp nhận làm thị nữ, không phải làm thú cưng cho ngươi!".
"Thì ta có bảo ngươi không phải thị nữ đâu?".
"Lăng Thanh Trúc, thân phận của ngươi như cũ vẫn là thị nữ, ta bất quá chỉ là ưu ái ngươi hơn những thị nữ khác một chút. Hmm... Thị nữ thú cưng, ý ta chính là như vậy".
Lăng Tiểu Ngư đưa miếng thịt cá trở lại vị trí ban nãy, ngay trước miệng Lăng Thanh Trúc: "Có thể được Lăng Tiểu Ngư - giáo chủ Huyết Sát Giáo - tự mình gắp thức ăn đưa đến tận miệng, Lăng Thanh Trúc ngươi nên lấy làm vinh hạnh".
"Ta nhổ".
Lăng Thanh Trúc một lần nữa muốn đem cánh tay Lăng Tiểu Ngư gạt ra thì...
"Cái đẩy tay của ngươi có thể sẽ khiến rất nhiều người phải chết đấy".
"Ngươi... Ta có tay, tự biết gắp!".
"Vậy sao?".
Lăng Tiểu Ngư nhếch môi, cũng chẳng rõ đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cả hai tay Lăng Thanh Trúc bỗng mất đi năng lực hành động.
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi...".
"Ồ, Lăng Thanh Trúc ngươi làm sao vậy? Hai tay không thể cử động được à?".
Sau vẻ "ngạc nhiên" là đến nụ cười đắc ý: "Nếu thế thì miếng thức ăn này Lăng Thanh Trúc ngươi không thể không ăn rồi".