Tiên Môn

Chương 65: Hồi Tỉnh



"Sư muội, lúc nãy ta cũng đã xem qua rồi, lục sư đệ không sao đâu".

Rất có phong phạm huynh trưởng, Lâm Chí Viễn đặt tay lên vai Mộng Kiều, trấn an: "Sư muội đừng quá lo. Dưới mắt của sư phụ, lục sư đệ làm sao có khả năng xảy ra chuyện được".

"Sư phụ đã ở bên trong lâu như vậy..."

Tới đó thì Mộng Kiều thôi không nói, cũng chẳng hỏi nữa. Trên khuôn mặt thanh tú của nàng, nét lo âu vẫn vẹn nguyên như cũ.

Không khí lâm vào trầm mặc...

Mãi tận đến khi...

"Két...".

... cửa phòng Lăng Tiểu Ngư mở ra.

Ngay khi vừa trông thấy Lăng Thanh Trúc, vốn đang trầm mặc, Mộng Kiều lập tức động thân bước vội tới: "Sư phụ, Tiểu Ngư thế nào rồi?".

"Vẫn chưa chết." Hơi ngoài mong đợi, Lăng Thanh Trúc trả lời một cách cộc lốc, thần tình ẩn ẩn khó chịu.

Trước sự ngỡ ngàng, cũng có lẽ là e ngại của đám đệ tử, nàng nói tiếp: "Ta vừa cho nó uống An Thần Thủy, nội trong ba ngày sẽ không tỉnh lại. Chu Đại Trù, ta giao cho ngươi trông chừng nó, khi nào nó tỉnh thì bảo đến Huyền Âm Động gặp ta".

"V-Vâng. Con sẽ trông chừng Tiểu Ngư".

"Tốt nhất là như vậy".

Thanh âm vừa dứt cũng là lúc Lăng Thanh Trúc đưa chân cất bước. Chỉ có điều, nàng bước còn chưa được bao nhiêu thì đã bất ngờ dừng lại.

"Lão nhân gia, người còn có gì cần căn dặn ạ?".

Hồi đáp Chu Đại Trù như cũ vẫn là cái giọng điệu lạnh lùng của Lăng Thanh Trúc: "Chu Đại Trù, ta muốn nó vừa tỉnh thì phải lập tức đến gặp ta. Ngươi hiểu chứ?".

"Con... con biết rồi." - Sống lưng đột nhiên phát lạnh, Chu Đại Trù khẽ rùng mình, mắt chẳng dám nhìn thẳng Lăng Thanh Trúc - "Lão nhân gia yên tâm, con sẽ ở đây canh giữ ngày đêm. Chỉ cần Tiểu Ngư vừa tỉnh con sẽ lập tức bảo hắn chạy qua Huyền Âm Động gặp người ngay".

"Nếu vậy thì tốt".

...

"Phù... ù...".

Đợi cho thân ảnh Lăng Thanh Trúc đã hoàn toàn khuất dạng, lúc này Chu Đại Trù mới dám thở mạnh một hơi. Vừa rồi, hắn thực là khẩn trương ghê lắm.

Quay lại nhìn Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều, Chu Đại Trù thử hỏi: "Tam sư huynh, Mộng Kiều sư tỷ, vừa rồi hai người có cảm nhận được không?".

Chẳng hẹn mà gặp, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gật đầu thừa nhận.

Có được sự xác nhận của bọn họ, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng khẳng định được là bản thân đã không hề suy diễn, rằng cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng kia là có thật, do chính sư phụ mình gây ra.

"Lão nhân gia tại sao lại đột nhiên như vậy nhỉ?".

Mang theo nghi hoặc, Chu Đại Trù hỏi người nơi đối diện: "Tam sư huynh, Mộng Kiều sư tỷ, hai người nhập môn sớm hơn đệ. Trước giờ hai người đã từng thấy lão nhân gia có biểu hiện giống như vậy chưa?".

Qua một thoáng trầm ngâm, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn thành thật nói ra:



"Hình như chưa từng".

"Tức giận cũng có thấy qua nhưng không có lần nào giống như lần này".

Sắc mặt càng trở nên khó coi, Chu Đại Trù cố hỏi: "Thật là chưa từng? Một lần cũng không?".

Và giống như trước, cả Mộng Kiều lẫn Lâm Chí Viễn đều gật đầu xác nhận.

...

Đối với thái độ cũng như những lời mà Lăng Thanh Trúc đã lưu lại, Chu Đại Trù chẳng hiểu sao lại thấy bất an vô cùng. Hắn lo sau ba ngày nữa, trong cuộc gặp của Lăng Tiểu Ngư và sư phụ Lăng Thanh Trúc, giữa hai người rất có khả năng sẽ xảy ra sự tình gì đó. Bất lợi thì dĩ nhiên không thể nào là Lăng Thanh Trúc được. Kẻ đáng phải lo ngại là Lăng Tiểu Ngư kìa.

Nhưng... lo thì lo vậy thôi chứ làm sao ngăn cản được. Phận làm đệ tử, Chu Đại Trù há dám trái lệnh ân sư. Dẫu dạ bất an, lòng có loạn động, đến cuối cùng, hắn vẫn chỉ đành thu xếp, tự mình trấn an.

...

Thời gian chóng trôi, ba ngày loáng cái đã qua đi.

Bên trong căn phòng quen thuộc, sau giấc mộng dài, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Ưm" khẽ một tiếng, hắn chậm rãi mở ra đôi mắt, dần định thần quan sát.

"Đây... là phòng mình".

"Tại sao mình lại ở đây? Mình không phải đang ngồi tu luyện bên trong cửa động thứ hai của Phị Tinh Đới Nguyệt Động sao?".

"Ư...".

"Cơ thể mình...".

...

Mới đầu, Lăng Tiểu Ngư đã như thế, nghi hoặc khá nhiều. Âu cũng hợp lẽ. Với việc tri giác đã sớm mất đi từ thời điểm còn bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, hắn làm sao có khả năng biết được những chuyện xảy ra sau này. Nói gì chuyện được người mang ra khỏi thạch động, được liệu thương chăm sóc, ngay đến việc bản thân làm sao tiến vào vấn đỉnh hắn còn chẳng rõ nữa là.

Cõi lòng mờ mịt, Lăng Tiểu Ngư cứ thế chìm vào suy tư...

Sự im lặng kéo dài khá lâu, tận gần nửa giờ mới chấm dứt. Phá tan bầu không khí trầm mặc không ai khác ngoài Chu Đại Trù - người vẫn túc trực bên ngoài suốt ba ngày nay.

Đứng bên giường, sau mấy câu hỏi han, dưới yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù bắt đầu đem sự thể đã phát sinh kể lại: "Tiểu Ngư, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Chuyện xảy ra hôm đó thật là ly kỳ lắm...".

"Hôm đó, trời vốn quang đãng, chợt đùng một cái, mây đen từ đâu chẳng rõ lại ùn ùn kéo đến che kín cả Thiên Kiếm Môn ta. Ta nhớ lúc ấy sơn môn trên dưới ai nấy đều bị kinh động. Trong cái cảnh ngày bỗng hoá đêm nọ, lúc chúng ta đang xôn xao bàn tán thì trên trời, giữa đám mây đen khổng lồ lại đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu trắng. Cái điểm sáng này mới đầu thật chả đáng bao nhiêu, nhưng theo thời gian, trải qua một đỗi tăng tiến thì nó đã trở nên rất to lớn...".

"Tiểu Ngư, ngươi biết sau khi quang điểm biến thành một đường sáng thì cái gì được tạo ra không?".

Chu Đại Trù hỏi, hỏi xong thì cũng tự mình trả lời: "Là một đồ hình thái cực".

"Thái cực đồ kia vừa hình thành thì trong cõi vô minh, một giọng nói tang thương chợt cất lên. Ừm, nguyên văn là như vầy: "Lúc ta sinh, Trời còn chưa có. Thiên Địa thành lại muốn diệt ta...". Đấy, nó nói như thế đấy".

"Tuy rằng sau đó đồ hình thái cực kia đã bị Viên Tôn đánh tan nhưng dư âm lưu lại vẫn khiến môn nhân trên dưới cảm thấy rất bất an. Mà không phải chỉ có các đệ tử thôi đâu, đến sư phụ và bốn vị phong chủ khác cũng đều bận lòng lo lắng đấy".

"Ngay chiều hôm đó, các vị phong chủ đã ban lệnh triệu tập môn nhân, hễ phàm là người dưới năm mươi tuổi thì đều phải đi tới Kim Kiếm Phong để kiểm tra".

"Kiểm tra?" - Lăng Tiểu Ngư thắc mắc - "Sư huynh, là kiểm tra gì?".

"Cái này thì ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là có liên quan đến sự xuất hiện của đồ hình thái cực và giọng nói tang thương kia".

"Vậy sau đó thế nào?" Lăng Tiểu Ngư hỏi tiếp.

Phần Chu Đại Trù, hắn chả thấy có gì cần che giấu, nên trả lời ngay: "Sau đó thì ta, Mộng Kiều sư tỷ, rồi thì Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ,..., cả đám đi tới đại điện Kim Kiếm Phong để Ngọc Vân Tử sư thúc dùng kính Chiếu Yêu kiểm tra. Kết quả thì ai cũng vượt qua, trên thân thể chẳng có phát sinh chi hết".

"Vậy còn đệ? Đệ có phải cũng đã được kiểm tra rồi không?".

"Ừ, ngươi cũng được Ngọc Vân Tử sư thúc tra qua rồi. Kết quả thì giống như chúng ta".

Tạm ngưng giây lát, Chu Đại Trù đột nhiên chuyển giọng, thanh âm có chút cảm thán: "Mà Tiểu Ngư ngươi cũng thật là... Tu luyện gì tới nỗi quần áo rách nát, khắp người thương tổn, mặt mũi thì máu me chảy dài...".

"Lúc sư phụ sai ta đi tìm ngươi, ta vốn cũng chỉ cho rằng ngươi đang tu luyện bình thường ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động thôi, ai dè... Khi ta vừa chạy tới thì đã nhìn thấy ngươi nằm bất tỉnh ở trước cửa động. Trông bộ dạng ngươi lúc đó, ta thật đã bị ngươi doạ sợ luôn đấy".

Tuy trong giọng nói của Chu Đại Trù có hàm ẩn vài phần trách móc nhưng Lăng Tiểu Ngư chẳng chút nào để bụng. Hắn biết sư huynh đây là vì lo lắng cho mình. Hắn chỉ hơi ngờ vực là tại sao mình lại nằm bên ngoài mà không phải trong động. Nhớ trước khi bất tỉnh, thân thể hắn vẫn còn ngồi trong động đấy...

"Lẽ nào là tiền bối thấy ta gặp nguy hiểm nên đã ra tay can thiệp...".

...

"Tiểu Ngư".

"Tiểu Ngư".

"Sư huynh".

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, sao ta kêu mà không phản ứng?".

"À, không có gì đâu".

"Ừm, nếu không có gì thì tốt".

Như chợt nhớ ra chuyện gì, Chu Đại Trù tỏ ra ái ngại: "Tiểu Ngư, bây giờ ngươi không có chuyện, nhưng chưa chắc thời điểm diện kiến lão nhân gia sẽ vẫn bình an đâu".

"Sư phụ?".

Lăng Tiểu Ngư nhất thời chưa thể hiểu được, hỏi lại: "Sư huynh, sư phụ có gì không hài lòng về đệ sao?".

"Đâu chỉ là không hài lòng".

Theo sau tiếng thở dài, Chu Đại Trù kể rõ: "Tiểu Ngư, ngươi không biết đâu. Lúc ta cõng ngươi đến chính điện Kim Kiếm Phong, lão nhân gia vừa trông thấy tình trạng của ngươi thì liền lao tới, vội vội vàng vàng kiểm tra. Kế đấy, khi đã mang ngươi về Trúc Kiếm Phong, lão nhân gia người còn tự mình vận công liệu thương cho ngươi nữa...".

"Là đệ đã làm bận lòng sư phụ".

"Ngươi cũng biết à? Lão nhân gia đúng là rất bận lòng đấy".

Nâng lên cánh tay tròn trịa, Chu Đại Trù vỗ vỗ hai cái trên vai sư đệ mình: "Tiểu Ngư, hôm đó ngươi khiến lão nhân gia lo đến phát bực luôn a. Trước lúc rời đi, lão nhân gia kêu ta phải cẩn thận trông chừng ngươi, khi nào thấy ngươi hồi tỉnh thì lập tức bảo ngươi đến Huyền Âm Động gặp".

"Tiểu Ngư, lần này lão nhân gia có vẻ rất giận. Lát nữa tới diện kiến, ngươi nhớ chú ý đừng làm người phật ý...".