Tiên Môn

Chương 678: Một sáng thức giấc thấy mình đã quên...



Đã ba tháng kể từ ngày đại hôn. Bên trong Huyết Sát Giáo mọi thứ đã trở lại bình thường. Hay ít ra ngoài mặt là như vậy, chứ còn bên trong... Có không ít người nặng mang tâm sự. Nhiều nhất có lẽ là Tôn Tiểu Yến, Tôn Thi Hàn, và... Lăng Tiểu Ngư. 

Suốt quãng thời gian này Lăng Tiểu Ngư tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi Huyết Sát Giáo nửa bước. Nói cách khác, từ lúc Lăng Thanh Trúc bỏ đi, hắn chưa một lần kiếm tìm nàng. Tại sao? Toàn thể giáo đồ chẳng ai biết. Hiểu được có chăng cũng chỉ duy nhất một mình Tôn Thi Hàn. 

Thật ra đã không dưới ba lần Tôn Thi Hàn cố gắng khuyên bảo, mong muốn Lăng Tiểu Ngư đi tìm Lăng Thanh Trúc, đem nàng mang về, nhưng hắn đều cự tuyệt. Hắn nói hắn đã từ bỏ rồi. 

Từ bỏ? Thật ư?

Nếu mà thật có thể buông bỏ được thì cớ gì lại ưu tư, cớ gì sầu muộn?

Rõ ràng rất yêu lại không muốn tìm, rõ ràng rất nhớ lại bảo sẽ quên... Tại sao phải tự đày đoạ mình như thế?

"Tiểu Ngư, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì chứ?".

Tôn Thi Hàn buông tiếng thở dài, hướng Tây Uyển bước đi. 

Hôm nay là ngày giỗ của Yến cô cô, tướng công nàng hẳn đã tới đó rồi.

...

Quãng đường không tính xa nên bước chân dù thong thả thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian Tôn Thi Hàn đã đến nơi cần đến. Vườn hoa Tây Uyển - nơi chôn cất Lăng Ngọc Yến - đã ở ngay trước mắt nàng.

Nhưng... Lăng Tiểu Ngư lại không có ở đây. 

"Chàng vẫn chưa đến sao?".

Tôn Thi Hàn cảm thấy hơi lạ. Yến cô cô chính là người mà tướng công của nàng yêu quý nhất, đến giỗ của người, theo lý tướng công phải ra đây từ sớm rồi mới phải. 

"Chắc bận chuyện gì, tí nữa chàng ấy sẽ đến".

Nghĩ vậy, Tôn Thi Hàn im lặng chờ đợi. 

Đợi được một lúc thì quả có người đi đến. Chỉ có điều lại không phải Lăng Tiểu Ngư. Kẻ tới là nữ. 

"Đồ Tam Nương".

"Tôn Thi Hàn".

Trong bộ đồ màu đen, mái đầu búi kiểu thiếu phụ, Đồ Tam Nương tiến lại gần ngôi mộ. Nàng có hơi nghi hoặc, hỏi: "Hắn đâu?".

"Hắn" ở đây chính là ám chỉ Lăng Tiểu Ngư. Tôn Thi Hàn thừa hiểu. Nàng đáp: "Không thấy".

"Sao? Hắn chưa tới?".

Đồ Tam Nương cảm thấy ngạc nhiên. Nàng không nghĩ Lăng Tiểu Ngư sẽ chậm trễ như vầy. 

"Hắn bận chuyện gì sao?".

Tôn Thi Hàn im lặng. Trong lòng nàng đã bắt đầu thấy lo. Nàng có dự cảm không lành. 

"Ta đi gọi chàng".

Tôn Thi Hàn nói xong lập tức xoay người rời đi. 

Từ Tây Uyển, Tôn Thi Hàn đi thẳng đến đông cung, tìm tới tẩm cung giáo chủ. 

Bên trong tẩm cung, đám nha hoàn Đông Nhi, Quỳnh Nhi vừa trông thấy nàng liền khom lưng hành lễ.

"Phó giáo chủ".

"Phó giáo chủ".

"Giáo chủ có ở đây không?" Tôn Thi Hàn chẳng dài dòng, hỏi ngay.

"Bẩm phó giáo chủ, tối qua giáo chủ uống rượu hơi nhiều, hiện còn đang ngủ." Đông Nhi hồi đáp. 

Một câu trả lời khiến cho Tôn Thi Hàn phải "kinh ngạc".

Ngủ? Trong ngày giỗ của Yến cô cô?

Chuyện này thật vô lý. Tướng công của nàng yêu quý Yến cô cô như vậy, sao có thể vì tâm trạng của mình không tốt mà bỏ bê được. 

Cảm giác bất an càng lớn, Tôn Thi Hàn chạy thẳng vào bên trong phòng của Lăng Tiểu Ngư.

Quả như lời Đông Nhi nói, Lăng Tiểu Ngư hiện vẫn còn đang khép mắt nằm yên trên trường kỷ, khắp người nồng nặc mùi rượu. 

"Tiểu Ngư".

"Tiểu Ngư".

"Ưm...".

Sau vài ba lần bị người lay gọi, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng chịu mở mắt. Hắn nhíu mày nhìn Tôn Thi Hàn, hỏi: "Thi Hàn, có chuyện gì vậy?".

"Chàng... chàng làm sao vậy?".

"Ta? Ta làm sao?".

Tôn Thi Hàn nói thẳng: "Tiểu Ngư, sao chàng không ra viếng mộ Yến cô cô?".

"Viếng mộ Yến cô cô?" Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc "Thi Hàn, sao tự dưng lại bảo ta đi viếng mộ Yến cô cô?".

Khuôn mặt Tôn Thi Hàn cứng đờ. 

Tướng công nàng vừa nói gì vậy? Tại sao chàng lại hỏi như thế? Hôm nay là ngày giỗ của Yến cô cô kia mà?

Không lẽ nào...

Trong lòng lo sợ, Tôn Thi Hàn nói: "Tiểu Ngư, hôm nay... là ngày giỗ của Yến cô cô".

"Giỗ... Yến cô cô...".

Lăng Tiểu Ngư tập trung cố nghĩ, nhưng dù có nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể nhớ ra. 

"Yến cô cô... người mất lúc nào? Tại sao ta lại không nhớ...".

"Tiểu Ngư, chàng...".

"Tại sao ta lại không nhớ... Tại sao ta không nhớ gì hết...".

Khuôn mặt hoảng hốt, Lăng Tiểu Ngư hết ôm đầu rồi lại bấu lấy cánh tay của Tôn Thi Hàn: "Thi Hàn, tại sao ta không nhớ? Yến cô cô đã mất lúc nào? Người tại sao lại mất?".

"Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết!".

"Tiểu Ngư..." Nhìn tướng công mình dùng sức lay hỏi mà tim Tôn Thi Hàn không khỏi nhói đau. Nàng biêt tại sao. 

Mà, không riêng mình nàng biết, hiện Lăng Tiểu Ngư cũng đã hiểu được rồi. 

Cánh tay vô lực buông xuống, Lăng Tiểu Ngư lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi... Đoạn ký ức đó đã mất. Ta đã quên...".

"Tiểu Ngư...".

...

Thẫn thờ một lúc thì Lăng Tiểu Ngư cũng dần trấn tĩnh lại. Hắn hít vào một ngụm lương khí, quay sang nhìn Tôn Thi Hàn, lấy tay lau nước mắt cho nàng. 

"Đừng khóc. Không sao đâu".

Tôn Thi Hàn cố gắng kiềm chế cảm xúc, không để cho nước mắt chảy ra thêm nữa. 

Không sao? Làm sao có thể không sao được. Tướng công của nàng đang mất dần ký ức, điều đó cũng đồng nghĩa mệnh đã sắp tàn...

"Thi Hàn, kể lại cho ta nghe. Yến cô cô mất lúc nào, tại sao lại mất...".

"Híc...".

Tôn Thi Hàn khe khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào thuật lại cho tướng công mình nghe.

Nghe qua hết, Lăng Tiểu Ngư phải mất một đỗi mới có thể bình tâm lại được. Hắn cố giữ cho giọng mình tự nhiên, bảo: "Thi Hàn, chúng ta đi thăm Yến cô cô".