Với tu vị chân nhân cảnh hậu kỳ của mình, lại cộng thêm tốc độ được thi triển tối đa nên chẳng bao lâu sau thì Lăng Thanh Trúc đã đến nơi. Bạch Lộ sơn đã ở ngay dưới chân nàng.
Đập vào mắt Lăng Thanh Trúc là một toà đại trận to lớn với hàng ngàn người đang di duyển xung quanh. Dựa vào kiểu cách cùng màu sắc y phục, nàng không khó để nhìn ra thân phận. Có một phần là giáo đồ Huyết Sát Giáo, còn lại đa phần đều là môn nhân chính giáo - những kẻ đã bị giam giữ từ lâu. Và hiện giờ, bọn họ đang bị mang ra hành quyết. Thi thể nằm la liệt, chất thành đống, máu thi nhau chảy vào bên trong toà đại trận.
Oán khí trùng thiên mà Lăng Thanh Trúc nàng nhìn thấy lúc ở Thủy Vân am chính là từ đây mà sinh ra.
Sững sờ, chết lặng, Lăng Thanh Trúc như không tin nổi vào mắt mình.
Tại sao?
Tại sao lại như vầy?
Lăng Tiểu Ngư, hắn tại sao lại làm như vầy...
Lăng Thanh Trúc đưa mắt tìm kiếm, rất nhanh thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiểu Ngư. Hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng.
"Dừng lại... Dừng lại...".
Tiếng Lăng Thanh Trúc không lớn, chỉ thều thào, nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng nghe rõ. Nàng đang đau xót. Vì những môn nhân chính giáo kia mà đau xót. Cùng với thương tâm, Lăng Thanh Trúc nàng cũng bắt đầu sinh ra oán hận. Là hận Lăng Tiểu Ngư hắn.
"Lăng Tiểu Ngư! Ta bảo ngươi dừng lại!".
"Ong!".
Linh lực ngưng tụ thành kiếm, trong tiếng hét, Lăng Thanh Trúc đâm thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư.
"Phốc!".
...
"Tách tách...".
"Tách...".
Nhất kiếm xuyên tâm, máu đào tuôn chảy.
"Tiểu Ngư!".
Lăng Tiểu Ngư đưa tay trấn an Tôn Thi Hàn: "Đừng lo, ta không sao".
Nói rồi hắn nắm lấy huyễn kiếm, thoáng dụng lực. Thanh kiếm lập tức tán đi, vết thương cũng mau chóng liền lại.
Hắn nhìn Lăng Thanh Trúc - kẻ vừa mới đứng lên sau khi bị lực lượng thần nhân trong người mình chấn bay, từ tốn nói: "Ta cứ tưởng nàng đã đoạn tuyệt hồng trần, tâm đã hoàn toàn thanh tịnh... Thì ra nàng cũng vẫn như vậy".
"Lăng Thanh Trúc, nàng vẫn tự xem mình là người trong chính đạo, vẫn tâm niệm lời thề bảo vệ chính giáo... Nàng chạy tới đây, một câu không hỏi đã liền dùng kiếm đâm ta...".
"Lăng Thanh Trúc, đối với nàng chính giáo quan trọng tới như vậy sao? Ở trong lòng nàng ta vĩnh viễn đều không thể so được với đạo nghĩa mà nàng tôn thờ ư?".
Lăng Thanh Trúc cố gắng bình ổn khí huyết nhộn nhạo trong người, không đáp mà hỏi: "Ngươi tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải thương hại môn nhân chính giáo?!".
"Tại sao? Nàng hỏi ta? Nàng rốt cuộc chịu hỏi ta "tại sao" rồi ư...".
Lăng Tiểu Ngư cười, có chua chát, có mỉa mai: "Ha ha ha... Lăng Thanh Trúc, nàng bảo nàng đã đoạn tuyệt hồng trần, đã buông xuôi quá khứ, không luyến không lưu, không yêu không hận...".
"Dối trá... Hết thảy đều là dối trá!".
"Lăng Thanh Trúc nàng bảo ta đừng chấp, hãy buông tay. Ha ha ha! Rốt cuộc là ta chấp hay nàng chấp?! Ta không muốn buông hay nàng không thể buông?!".
"Lễ giáo, luân thường Lăng Thanh Trúc nàng không dám bỏ, tình cảm trong lòng nàng cũng không dám thừa nhận. Nàng mượn cửa thiền môn, lấy việc thanh tu để trốn tránh ta. Lăng Thanh Trúc, nàng là kẻ hèn nhát!".
Đưa tay chỉ những môn nhân chính giáo đang chờ lệnh hành quyết, Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Nàng muốn làm thánh mẫu, muốn cứu môn nhân chính giáo của nàng ư? Được, ta cho nàng cơ hội".
"Lăng Thanh Trúc, nàng chỉ cần hoàn tục, cùng ta cử hành hôn lễ, tiến hành xong ta sẽ lập tức đem toàn bộ môn nhân chính giáo của nàng phóng thích".
"Lăng Tiểu Ngư...".
"Ta không muốn nghe lời nói nhảm! Đồng ý hoặc từ chối, nàng chọn một trong hai!".
Ngó thấy thần tình quyết liệt kia của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc tự biết không thể thương lượng. Nhưng nếu bảo nàng đồng ý lấy hắn, chuyện này...
"Sao? Không muốn?".
Lăng Tiểu Ngư nhếch môi, tỏ vẻ không sao cả: "Tốt thôi, bây giờ nàng có thể lui về Thủy Vân am của nàng tiếp tục thanh tu thiền định. Còn những môn nhân chính giáo này... Từng người từng người một sẽ lần lượt bị xử tử. Lam Yên Tự, Cửu Hoa Cung, Tam Tiên Đảo, và sau cùng sẽ là Thiên Kiếm Môn, toàn bộ đều sẽ phải chết".
"Lăng Tiểu Ngư, ta không hiểu...".
Lăng Thanh Trúc cảm thấy đã không còn nhận ra Lăng Tiểu Ngư được nữa. Hơn một tháng không thấy, hắn vì sao lại biến thành thế này?
Giết nhiều người như vậy lẽ nào chỉ để Lăng Thanh Trúc nàng hồi tâm chuyển ý, chấp nhận cùng hắn nên nghĩa phu thê thôi ư?
"Quyết định đi".
Mặc kệ Lăng Thanh Trúc có hiểu hay không, Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ là không muốn giải thích cái gì. Chính như những lời đã từng nói với Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hắn không cần người thương hại.
...
Qua một đỗi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư quyết định hành động. Hắn hướng chúng giáo đồ ra lệnh: "Giết!".
Một lời nói ra giáo chúng không người dám trái. Vô số lưỡi đao được giơ lên, rồi chém xuống. Trong nháy mắt, hàng trăm nhân mạng của tu sĩ chính giáo đã bị tước đi. Máu từ thân xác bọn họ thi nhau chảy vào bên trong toà đại trận. Oán khí lại tăng cao vào phần.
"Dừng lại!!".
Liếc qua Lăng Thanh Trúc - kẻ vừa đau đớn hét to, Lăng Tiểu Ngư lặp lại câu hỏi: "Đồng ý hay từ chối?".
"Ta...".
Lăng Thanh Trúc cắn răng, siết tay đến độ rướm máu: "Ta... đồng ý".
Người đã thoả hiệp, đáng ra Lăng Tiểu Ngư nên vui mới đúng, ấy vậy mà... hắn vẫn không hài lòng.
Chân nhấc lên, hắn đi thẳng về phía Lăng Thanh Trúc, chừng khi tiếp cận thì... đem nàng đánh ngất.
Ôm thân thể yêu kiều, ngửi mùi đàn hương trên tóc, hắn khẽ giọng: "Trong lòng nàng rốt cuộc vẫn chỉ có chính giáo".