Tiên Môn

Chương 695: Thế cục đảo chiều



Trong không gian một tiếng rít ngân lên, khiến người không khỏi chói tai nhăn mày. Thế đao đi rất là mạnh mẽ, vừa va chạm đã nhanh chóng đẩy lui cặp song hoàn cùng phi kiếm màu lam của Vu Mộng Tương. Tiếp đó, khi đao phong vừa qua hết, một thanh tiểu kiếm đã liền bay ra. Hình dáng, kích cỡ của nó giống y hệt như phi kiếm của Vu Mộng Tương.

"Soạt!".

Vu Mộng Tương tung mình lên không bắt lấy song hoàn, song song, nàng cũng cong chân hướng thanh phi kiếm đá lên, điều khiển nó nghênh đón phi kiếm của Ngọc Vô Tâm. 

"Keng!".

"Không tệ!".

Ngọc Vô Tâm tán dương một câu, lao người lên phía trước. Với thanh bán nguyệt đao kì dị trong tay, nàng tiếp tục tấn công Vu Mộng Tương, thế công rất là dồn dập. 

Trước lối đánh cục súc ấy của Ngọc Vô Tâm, Vu Mộng Tương thật sự đã chẳng dễ dàng gì. Phải chật vật lắm thì nàng mới xoay trở được. 

"Cứ tiếp tục thế này thì thật không ổn...".

Vu Mộng Tương bắt đầu lo lắng. Nàng thừa hiểu nếu so khí lực thì bản thân khó lòng hơn được Ngọc Vô Tâm. Ả bán tử nhân kia căn bản chẳng giống nữ nhân bình thường, sức lực cơ bắp của ả so với nam nhân lực lưỡng còn muốn lớn hơn rất nhiều, thậm chí có thể bì được với yêu thú. Sòng phẳng quần nhau, đấy tuyệt đối không phải ý hay. 

"Phải tách ra".

Trong lòng đã có quyết định, Vu Mộng Tương lập tức lộn ngược về phía sau, chủ động kéo dãn khoảng cách với Ngọc Vô Tâm. Nhưng, Ngọc Vô Tâm dường như cũng nhìn ra ý tứ. Nàng phản ứng rất nhanh, ngay khi vừa thấy Vu Mộng Tương thoái lui thì nàng đã ngay tức khắc lao theo. Phi kiếm, bán nguyệt đao, cả hai cùng hợp lực đánh tới. 

"Keng!".

"Keng!".

"Vu Mộng Tương! Ngươi tính chạy đi đâu?!".

"Khốn kiếp!".

Kế hoạch bị nhìn thấu, Vu Mộng Tương tức giận mắng to. Bị đối thủ bám riết không buông, bất đắc dĩ nàng buộc lòng phải trực diện đối đầu.

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

Trên lôi đài đao phong kiếm khí dọc ngang liên hồi. Song hoàn đấu bán nguyệt đao, phi kiếm đấu phi kiếm, mỗi chiêu mỗi thức đều như muốn lấy mạng người ta, ác liệt vô cùng. 

Nhìn hai người Ngọc Vô Tâm và Vu Mộng Tương giao đấu, những đệ tử đứng xem dưới đài không ngừng cảm thán. 

Một tên nói: "Luyện khí hậu kỳ quả nhiên ghê gớm, lại có thể khống chế phi kiếm vi diệu như vậy".

"Đâu chỉ riêng phi kiếm, cái cách mà Ngọc sư tỷ và Vu sư tỷ xuất sử bán nguyệt đao và song hoàn cũng rất tài tình." Một tên khác lại nói.

Đứng gần đó, một tên khác nữa cũng mau mắn thêm vào: "Đúng vậy đúng vậy! Các ngươi nhìn xem, đao phong kiếm khí liên tục chạm trán nhau kia, chỉ sợ một đạo trong số đó thôi cũng đủ để lấy mạng chúng ta rồi".

Sau những cảm thán, một số người bắt đầu quay ra bàn tán, xem xem giữa Vu Mộng Tương và Ngọc Vô Tâm, ai mới là người sẽ giành chiến thắng. 

"Này, Lưu sư đệ. Ngươi nghĩ Vu sư tỷ và Ngọc sư tỷ, ai sẽ thắng?". 

"Ta nghĩ là Ngọc sư tỷ".

"Ta cũng cho là Ngọc sư tỷ. Lần so tài trước Ngọc sư tỷ cũng là người chiến thắng a".

"Cũng chưa hẳn. Lần so đấu đó cách nay cũng hai năm rồi. Ta nghe nói trong hai năm này thực lực của Vu sư tỷ đã tăng tiến rất nhiều".

Có người khẳng định Ngọc Vô Tâm sẽ thắng, cũng có người dự đoán là Vu Mộng Tương sẽ thắng, đôi bên ai cũng đều dựa trên những cơ sở mà mình cho là thoả đáng. Nhưng chung quy lại, số người ủng hộ Ngọc Vô Tâm vẫn nhiều hơn. Không phải vì bọn họ yêu mến gì Ngọc Vô Tâm, chẳng qua là bọn họ trọng ở thực lực của nàng thôi. 

Ngọc Vô Tân, con người quái gở này, thủ đoạn thật là ghê gớm lắm. 

...

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

Dưới lôi đài mọi người luân phiên bàn tán, trong khi phía trên, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, ngày càng ác liệt. Ngọc Vô Tâm càng đánh càng hăng, ra chiêu càng lúc càng độc, khiến cho đối thủ của nàng là Vu Mộng Tương phải vất vả lắm mới chống đỡ được. 

Nhưng... e là cũng chẳng còn cầm cự thêm được bao lâu. 

Ngọc Vô Tâm quá mạnh mẽ, dựa vào thực lực trước mắt, Vu Mộng Tương căn bản là không cách nào xoay chuyển được tình thế. Hai cánh tay nàng hiện đều đã tê rần hết cả rồi. Nếu cứ theo thế cục này đi xuống, chỉ sợ rất nhanh Vu Mộng Tương nàng sẽ bị đánh bại. Và điều đó cũng đồng nghĩa Trúc Cơ đan, truyền thừa của lão tông chủ, chúng sẽ vuột ra khỏi tầm tay nàng. 

Có được những thứ ấy, tương lai Ngọc Vô Tâm gần như chắc chắn sẽ thành tựu trúc cơ, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn. Mười năm sau, Vu Mộng Tương nàng chỉ sợ đến gót giày của Ngọc Vô Tâm cũng không thể chạm được...

Không!

Vu Mộng Tương nàng không muốn có ngày đó!

"Keng!".

"A!".

...

Sau đường đao đem Vu Mộng Tương đánh rơi xuống lôi đài, Ngọc Vô Tâm một giây không bỏ, lập tức lao theo ngay. 

Đây là cuộc chiến, không phải trò chơi! 

Ánh mắt lạnh lùng, Ngọc Vô Tâm vung lên thanh đao hình bán nguyệt, bổ xuống!

"Oành!".

...

Những tưởng sau đường đao hung ác ấy, Ngọc Vô Tâm đã có thể hạ được Vu Mộng Tương thì không, đối thủ của nàng vẫn trụ vững. Trong tích tắc, Vu Mộng Tương đã trở mình. Từ người nàng, một cỗ lực lượng bất thường phát ra, chính nó đã đem thế đao của Ngọc Vô Tâm hoá giải, buộc nàng phải thoái lui. 

"Rột... rột...". 

Trước ánh mắt kinh dị của Ngọc Vô Tâm, Vu Mộng Tương chống song hoàn lên bề mặt lôi đài, từ từ đứng dậy. 

"Khí thế này...".

Ngọc Vô Tâm nhíu mày, thần sắc ngưng trọng. Ở Vu Mộng Tương lúc này, khí tức khác xa so với ban nãy. Mạnh hơn rất nhiều!

"Nàng ta đột phá?".

Ngọc Vô Tâm lập tức lắc đầu phủ nhận. Nó rõ ràng không giống. 

"Lẽ nào ẩn giấu? Đây mới là thực lực chân chính của Vu Mộng Tương?".

Nếu mà đúng như vậy thì ả nữ nhân phóng đãng này cũng thật đáng sợ. 

"Ngọc Vô Tâm." - Miệng nói như gằn, Vu Mộng Tương oán hận nhìn đối thủ - "Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết ai mới xứng danh đệ nhất!".

Dứt lời Vu Mộng Tương liền xách song hoàn lao lên, song song, thanh phi kiếm màu lam nằm dưới chân nàng cũng phóng tới, đâm thẳng về phía Ngọc Vô Tâm. 

"Hừ! Ta lại sợ ngươi!".

...

"Keng!".

"Keng!".

"Keng!".

Trận chiến lại được tiếp tục. Thế công vẫn là dồn dập như vậy, chiêu thức tung ra vẫn là ác liệt như vậy, tuy nhiên, không như trước, lần này thế cục đã chẳng còn nghiêng về Ngọc Vô Tâm nữa. Rất bất ngờ, kẻ đang chiếm thế thượng phong lại là Vu Mộng Tương. 

"Ha ha ha! Ngọc Vô Tâm ngươi cũng bất quá như thế!".

"Keng!".

"Keng!".

Miệng thì cười nói như vậy nhưng động tác của Vu Mộng Tương lại chẳng có chút nào sơ sẩy. Hoàn toàn trái lại, nàng ra chiêu rất hiểm độc, phòng thủ cũng rất tốt.

"Chết tiệt!" Cố gắng xoay chuyển tình thế mà không được, Ngọc Vô Tâm trong dạ thầm mắng. Cùng với tức giận thì nàng cũng có nghi hoặc. Nàng không hiểu tại sao Vu Mộng Tương bây giờ lại mạnh mẽ như vậy, khác xa so với ban nãy...

"Không phải ả dùng đan dược đề thăng thực lực đó chứ".

Suy đoán ấy của Ngọc Vô Tâm, nếu như để Vu Mộng Tương biết được thì khẳng định sắc mặt sẽ liền thay đổi. Bởi thực tế Vu Mộng Tương nàng đúng là đã âm thầm sử dụng đan dược. Nó chính là viên đan dược bấy lâu nàng đem cất giấu, mấy hôm trước mới lấy ra. 

Dùng đan dược để đề thăng thực lực, khỏi phải nói, dĩ nhiên sẽ gánh lấy hậu hoạ, thân thể tổn thương. Vu Mộng Tương biết rõ, nhưng lại không thể không dùng. 

Chỉ cần hôm nay thắng được Ngọc Vô Tâm, hết thảy đều đáng giá!