Ngọc Vô Tâm đưa tay chạm vạo vết máu vương đọng trên môi, than nhẹ: "Tiểu nha đầu ngươi cũng thật là, chỉ liếm ngươi một chút mà ngươi nỡ cắn ta đến nhỏ máu thế này...".
Sau cái lắc đầu, Ngọc Vô Tâm mới đem Tố Tâm bế lên, mang đến bên giường, đặt cô bé nằm xuống.
"Tiểu nha đầu, nụ hôn đầu của ta đã cho ngươi rồi đấy, nhớ phải giữ gìn thật tốt".
Ngọc Vô Tâm nàng cũng không phải kẻ biến thái, có ham muốn đặc biệt gì đối với Tố Tâm. Sở dĩ vừa rồi làm như vậy, hôn cô bé, hết thảy đều bởi do ý nghĩ nhất thời thôi. Ngày mai Ngọc Vô Tâm nàng sẽ phải đến động phủ của Tạ Trường Thanh, gần như chắc chắn sẽ bị lão già ấy động tay động chân. Rất có thể lão ta sẽ cưỡng đoạt nàng.
Những cái hôn hít, sờ soạng, và thậm chí là cả trinh tiết của mình, Ngọc Vô Tâm nàng đều sẽ đánh mất. Lão già Tạ Trường Thanh kia sẽ lấy đi. Thú thực là Ngọc Vô Tâm nàng vẫn hơi khó tiếp thụ chuyện này. Nghĩ đến cảnh tượng mình bị Tạ Trường Thanh cưỡi lên, Ngọc Vô Tâm thấy rất buồn nôn.
"Ít ra nụ hôn đầu của ta cũng không phải bị lão già đó cướp".
Ngọc Vô Tâm tự an ủi bản thân. Nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, nơi hạ thể...
"Tuy chưa chắc phải đi đến bước này, hi sinh cả trinh tiết, nhưng để phòng vạn nhất...".
Ánh mắt mỗi lúc mỗi thêm quyết liệt, Ngọc Vô Tâm rời khỏi giường, vén rèm bước qua tấm bình phong. Nàng dừng ở đấy, tự mình đem hết y phục cởi bỏ.
"Tạ Trường Thanh, lão già ngươi đừng mơ có được trinh tiết của ta".
Nói rồi Ngọc Vô Tâm nâng một cánh tay tới trước mặt, há miệng cắn trong khi cánh tay còn lại thì đưa xuống hạ thể, tiến vào u huyệt...
"Ư!".
Đau!
Ngọc Vô Tâm cắn chặt cánh tay đến độ rướm máu. Nàng không nghĩ khi màng trinh bị xé rách lại đau đến như vậy. Phải nói là thấu tận tâm can.
"Hộc hộc...".
Mồ hôi vã đầy trên trán, Ngọc Vô Tâm cố sức để giữ cho đôi chân mình trụ vững. Nàng vịn vào thùng nước kế bên, miệng thở hồng hộc.
Qua một lúc, khi cơn đau đã phần nào lắng dịu, lúc này Ngọc Vô Tâm mới giơ lên cánh tay mà ban nãy đã dùng để hủy đi tấm thân xử nữ của chính mình.
Trên những ngón tay đang dính đầy máu đỏ. Bằng chứng cho thấy là Ngọc Vô Tâm nàng đã hủy hoại thành công.
"Ha ha...".
Ngọc Vô Tâm nhìn máu bật cười. Những tiếng cười quái dị.
"Phải... Chính là như vậy...".
"Lấy đi tấm thân xử của ta chính là tay ta. Chính ta đã làm. Chính ta mới là kẻ đầu tiên chiếm đoạt mình... Ha ha ha...".
"Ưm..." Bên trên chiếc giường, Tố Tâm vốn đang ngất, đột nhiên nghe thấy giọng cười tà dị của Ngọc Vô Tâm thì nhíu mày, từ từ tỉnh dậy. Cô bé định thần, quay mặt nhìn qua bức rèm thì thấy bóng dáng mờ mờ của Ngọc Vô Tâm.
Ngọc sư tỷ đang làm gì vậy nhỉ?
Trong dạ thắc mắc, Tố Tâm đứng dậy, vén rèm bước qua.
Đập vào mắt cô bé là một cơ thể loã lồ, hai chân nhuộm đỏ. Máu, chúng vương khắp hạ thân Ngọc Vô Tâm.
"A a a!".
Trước cảnh tượng "kinh hoàng" ấy, Tố Tâm một lần nữa bị chấn động. Sau tiếng hét thất thanh, cô bé ngất luôn tại đương trường.
Ngọc Vô Tâm thấy thế thì phì cười: "Tiểu nha đầu lại xỉu nữa rồi...".
...
Hơn một khắc sau.
"A a a...!".
Trên giường Ngọc Vô Tâm, một tiếng hét đột ngột vang lên như muốn xé rách không gian. Tiểu cô nương Tố Tâm một bộ kinh hoảng chồm tới ôm chặt lấy Ngọc Vô Tâm, vừa ôm vừa nói: "Ngọc sư tỷ! Ngọc sư tỷ! Cứu mạng a!".
"Tiểu nha đầu, bình tĩnh!".
Ngọc Vô Tâm vỗ về một lúc, đợi cho Tố Tâm đã phần nào bình tĩnh lại mới hỏi: "Tiểu nha đầu, chuyện gì mà ngươi la hét ghê vậy?".
"Phù phù...".
Tố Tâm tách khỏi lồng ngực sư tỷ mình, miệng thổi phù phù, kế đấy thì hít một hơi sâu: "Ngọc sư tỷ à, vừa rồi muội mơ thấy ác mộng".
"Ác mộng? Ác mộng gì?" Ngọc Vô Tâm có chút hiếu kỳ.
Tố Tâm mau chóng kế lại: "Ác mộng đáng sợ lắm. Trong mơ, Tố Tâm với Ngọc sư tỷ ở cùng nhau. Tố Tâm có nói nếu sau này Ngọc sư tỷ lên làm tông chủ thì nhớ cất nhắc Tố Tâm. Rồi...".
"Sao nữa?" Nghe tới đây thì Ngọc Vô Tâm đã biết cơn "ác mộng" kia là gì rồi. Dù vậy nàng vẫn giả vờ không biết, tiếp tục lắng nghe.
Tố Tâm một bộ hồn nhiên kể tiếp: "Lúc đó Ngọc sư tỷ đưa ra điều kiện, bảo Tố Tâm nhắm mắt chờ đếm đến ba. Nhưng mà Ngọc sư tỷ chỉ đếm xong hai tiếng thì đột nhiên cúi xuống, rồi... rồi...".
"Rồi sao?".
"Ngọc sư tỷ... sư tỷ cắn Tố Tâm".
"Ha ha ha!".
Ngọc Vô Tâm cười phá lên. Nàng thực là kiềm chế không được. Trẻ nhỏ vô tri, đúng là trẻ nhỏ vô tri a.
"Ngọc sư tỷ, sao tỷ lại cười? Tố Tâm nói thật a. Trong mơ sư tỷ thật đã cắn vào miệng Tố Tâm".
"À ừ... Sư tỷ tin ngươi." - Ngọc Vô Tâm lướt qua, bảo - "Sau đó thế nào, tiểu nha đầu ngươi kể tiếp đi".