Tiên Môn

Chương 700: Thích Sát Tạ Trường Thanh (2)



"Ngọc sư tỷ".

"Ngọc sư tỷ".

Chuyện lão tông chủ cho gọi Ngọc Vô Tâm đến động phủ các đệ tử đa phần đều biết, thành ra đối với cước bộ của Ngọc Vô Tâm không ai dám ngăn cản. Trên con đường dẫn ra hậu sơn, những đệ tử có nhiệm vụ canh gác mười tên như một, hết thảy đều tươi cười chào hỏi, nhường lối cho Ngọc Vô Tâm. 

Sự niềm nở của mấy người bọn họ, Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên thừa hiểu. Nàng biết tại sao. Bọn họ hiện đã xem nàng là truyền nhân của lão tông chủ, tương lai mai này sẽ kế nhiệm lão. 

"Hừ, một lũ ngu ngốc".

Trong tâm âm thầm miệt khinh, Ngọc Vô Tâm chả buồn đáp lại, cứ thế một đường tiến thẳng. 

Nàng đi thêm khoảng tầm một khắc nữa thì dừng chân. Ngay trước mặt nàng, cách độ sáu bước chân, một thạch động đang hiện hữu. 

"Vô Tâm, ngươi tới rồi".

Đương lúc Ngọc Vô Tâm còn đứng quan sát thì từ bên trong thạch động, một thanh âm già nua truyền ra. Đúng là giọng của Tạ Trường Thanh. 

"Vô Tâm đã đến, thưa tông chủ." Lễ nghi không thể không hành, Ngọc Vô Tâm cúi đầu hồi đáp. 

"Ừm".

Bên trong động, tiếng Tạ Trường Thanh lại lần nữa truyền ra: "Cấm chế đã được ta giải trừ, Vô Tâm ngươi vào đi".

"Vâng".

Ngọc Vô Tâm theo lời tiến nhập vào bên trong thạch động. 

Động phủ của Tạ Trường Thanh không lớn lắm, đại khái được chia làm ba khu vực. Ở phía ngoài chính là chỗ bế quan tu luyện, đi vào trong, bên trái sẽ là phòng luyện đan, còn bên phải... Nơi này có lẽ nên gọi linh điền. Bởi lẽ ở đây linh dược được trồng không ít, tính ra cũng ba bốn chục cây...

Không giường, chẳng chiếu, có duy chỉ một bộ bàn ghế bằng đá và một tấm bồ đoàn cũ kỹ, động phủ của Tạ Trường Thanh phải nói rất là đơn sơ. Điều này khiến cho Ngọc Vô Tâm có phần ngạc nhiên. Dẫu vậy, nàng không biểu hiện gì, vẫn bình tĩnh tiến tới trước mặt Tạ Trường Thanh thi lễ lần nữa. 

"Vô Tâm bái kiến tông chủ".

"Ừm".

Tạ Trường Thanh mở ra đôi mắt. Hắn nhìn Ngọc Vô Tâm một lượt từ đầu tới chân, gật gù: "Thương thế của ngươi xem ra đã hoàn toàn khỏi hẳn". 

"Đều nhờ có đan dược của tông chủ đưa cho. Trong lòng Vô Tâm thật rất cảm kích".

"Không cần cảm kích, Ngọc Vô Tâm ngươi xứng đáng".

Nói đoạn Tạ Trường Thanh chuyển mình đứng dậy. Hắn bước xuống bục, đi tới bên chiếc bàn đá đặt ở gần đó. 

"Vô Tâm, hôm nay ta cho gọi ngươi đến đây, ngươi có biết để làm gì không?".

Một câu hỏi khá là kì lạ. Trước đó, thời điểm sai người truyền tin, Tạ Trường Thanh hắn rõ ràng đã nói gọi Ngọc Vô Tâm đến để ban đan, truyền thừa đạo pháp, cớ sao bây giờ còn hỏi?

"Quả nhiên đúng như ta liệu, Trúc Cơ đan và truyền thừa, lão vốn chẳng định cho không".

Ngọc Vô Tâm vẫn bảo trì vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt, lựa lời đáp: "Vô Tâm đợi nghe chỉ dạy".

Trong bộ hôi bào, Tạ Trường Thanh nở một nụ cười ẩn ý. Hắn tin là Ngọc Vô Tâm đã ít nhiều đoán ra, vì thế cho nên không tính sẽ dong dài làm chi, quyết định ngửa bài luôn.

"Trúc Cơ đan, đạo pháp tối thượng của Ma Thần Tông, ta không phải là không thể cho ngươi. Nhưng... Ngọc Vô Tâm, ngươi nên hiểu trên đời này chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, muốn có được thứ gì đó, ngươi tất phải trả giá".

"Tông chủ, người... muốn Vô Tâm làm gì?" Ngọc Vô Tâm tỏ vẻ e dè, hỏi.

Tạ Trường Thanh đưa tay vuốt chòm râu bạc, ánh mắt chẳng chút kiêng dè đảo khắp thân thể Ngọc Vô Tâm: "Ngọc Vô Tâm ngươi là người thông minh, hẳn sớm nhìn ra Bạch Bào đối với ngươi rất khát vọng?".

Ngọc Vô Tâm im lặng, chờ nghe tiếp.

"Có biết tại sao Bạch Bào dù rất thèm muốn nhưng lại không dám chiếm đoạt ngươi không?".

Tạ Trường Thanh hỏi, hỏi xong thì tự mình trả lời luôn: "Đó là bởi vì ta đã cảnh báo hắn. Ta nói với hắn Ngọc Vô Tâm ngươi sau này sẽ là tông chủ phu nhân của Ma Thần Tông".

Khuôn mặt Ngọc Vô Tâm rốt cuộc biến đổi. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt "ngạc nhiên" nhìn Tạ Trường Thanh. Cũng chả biết nàng thật tình hay chỉ đơn thuần giả trang lừa gạt.

"Tông chủ, đa tạ người đã có lời đe doạ giúp cho Vô Tâm thoát khỏi ma trảo của Bạch Bào".

"Đe doạ? Không." - Tạ Trường Thanh lắc đầu - "Những lời ta nói với Bạch Bào đều là thật. Ngọc Vô Tâm, ta muốn đưa ngươi lên làm tông chủ phu nhân".

Đối với Ngọc Vô Tâm Tạ Trường Thanh hắn đã âm thầm quan sát từ lâu. Theo như cái nhìn của hắn thì Ngọc Vô Tâm là một kẻ thừa dũng dư mưu, tư chất lẫn ngộ tính đều thuộc hàng nhất đẳng, tương lai khẳng định sẽ trở thành đại nhân vật, thành tựu nói không chừng vượt xa Tạ Trường Thanh hắn. Chẳng những trúc cơ, Ngọc Vô Tâm thậm chí còn có khả năng rất cao tiến vào vấn đỉnh...

Hôm nay Ngọc Vô Tâm bất quá một tên luyện khí hậu kỳ, kém hơn Tạ Trường Thanh hắn tận một đại cảnh giới, nhưng nên nhớ, năm nay Tạ Trường Thanh hắn đã một trăm bảy mươi tuổi, trong khi đó Ngọc Vô Tâm mới chỉ mười tám. Với tư chất cùng ngộ tính thượng đẳng kia của bản thân, lại có thêm sự trợ giúp của Tạ Trường Thanh hắn, Ngọc Vô Tâm muốn thành cao thủ há lại khó khăn?

Trúc cơ, thậm chí là vấn đỉnh... Khi ấy, từ Ngọc Vô Tâm, Tạ Trường Thanh hắn sẽ thu lại được rất nhiều. 

Đúng vậy. Tạ Trường Thanh hắn không hề thật tâm giúp đỡ mà chỉ muốn lợi dụng. Hắn định trước tiên nuôi béo Ngọc Vô Tâm, đợi tới lúc thích hợp thì đem nàng làm thịt. Làm như thế nào ư?

Đơn giản lắm. Mười ba năm trước, trong một lần đi ra ngoài tìm kiếm tài liệu luyện đan, Tạ Trường Thanh hắn có tình cờ gặp được một tên tán tu. Sau khi đem người kia giết chết, từ trên người đối phương Tạ Trường Thanh hắn đã thu được một pháp môn cao cấp. Tuy rằng chỉ là công pháp tàn quyển, có mỗi phần thượng, nhưng nội dung bên trong cũng đủ khiến cho Tạ Trường Thanh kích động khôn cùng.

Công pháp vô danh nói nếu như tại lúc giao hoan với nữ nhân, đem bí thuật bên trong thi triển thì nhất định thu được lợi ích to lớn. Sự thái bổ sẽ vô cùng triệt để, một lần liền lấy đi toàn bộ lực lượng của người nữ nhân nọ, biến nó trở thành của mình.

Thoạt đầu, khi Tạ Trường Thanh mới đọc tới đây thì tâm thần liền chấn động. Hắn không dám tin.

Công pháp thái bổ nữ nhân Tạ Trường Thanh hắn chẳng phải chưa nghe. Ngay chính bản thân hắn còn biết được vài loại. Thế nhưng những loại mà hắn biết, hắn nghe qua ấy, chúng chỉ có thể đem một phần lực lượng hấp thu được kia chuyển hoá thành tu vi của bản thân, toàn bộ mà nói... thật quá khó tin. 

Chỉ cần đem thái bổ một người liền đoạt được tất cả tu vi của họ, như vậy không phải quá nghịch thiên rồi sao? Thử ngẫm, nếu như sử dụng bí thuật này đi thái bổ hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn người và đều chiếm được toàn bộ tu vi của họ, biến nó trở thành của mình, kết quả sẽ ra sao?

Rất nhanh, kẻ tu luyện bí thuật này sẽ đi đến đỉnh phong tu tiên giới!

Cái khoảnh khắc đó, khi mường tượng viễn cảnh, Tạ Trường Thanh kích động đến không lời nào diễn tả hết được. Hắn ngỡ bản thân đang nằm mơ. Mãi cho đến khi ghé mắt vào công pháp tàn quyển đọc tiếp thì hắn mới thoát ra được cơn mộng. 

Hoá ra Tạ Trường Thanh hắn đã lầm. Bí thuật ghi bên trong cũng không có nghịch thiên tới vậy. Nó vốn là bị hạn chế. Bí thuật này, nó chỉ hiệu quả duy nhất một lần, thêm nữa thì đối tượng bị đem thái bổ, tu vi cao nhất không thể vượt quá vấn đỉnh hậu kỳ. 

Quả là một mất mát lớn. 

Đọc xong công pháp tàn quyển, Tạ Trường Thanh có cảm giác giống như vừa từ trên mây xanh té xuống mặt đất. Hắn đã thất vọng. Mới đầu hắn còn tưởng mình nhặt được chí bảo nghịch thiên cơ...

Thời điểm đó thì Tạ Trường Thanh là như vậy, mất mát hụt hẫng, nhưng... cũng chẳng lâu. Chưa hết một buổi thì tâm tình hắn đã tốt trở lại. 

Làm người thì phải biết nhìn vào thực tế. Tạ Trường Thanh tu vi dù không quá cao nhưng tâm tính cũng xem như già dặn. Hắn hiểu mình đang có gì, mình cần gì. Đối với một lão già bao năm không thể đột phá bình cảnh như hắn thì công pháp tàn quyển kia đã có thể coi như là chí bảo rồi.

Chỉ cần hắn học xong bí pháp ấy rồi thi triển trên người một nữ nhân tu vị trúc cơ hậu kỳ, như vậy hắn sẽ lập tức chiếm được toàn bộ thành quả khổ tu của nàng, từ đó nhất cử đột phá chướng ngại, tiến vào vấn đỉnh. Đấy là chưa kể nếu nữ nhân bị hắn đem thái bổ còn có tu vi vấn đỉnh thì kết quả sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều...