"Trúc Cơ đan... Rốt cuộc ta cũng có được Trúc Cơ đan".
Ngọc Vô Tâm nắm chặt viên đan dược trong tay, bắt đầu mường tượng ra ngày mình đột phá trúc cơ, trở thành tông chủ của Ma Thần Tông...
"Phù...".
Một chút "mơ mộng" đến nhanh rồi cũng đi nhanh. Ngọc Vô Tâm hít vào rồi thở ra một hơi, mau chóng chỉnh đốn tâm tình. Đem viên Trúc Cơ đan bỏ lại vào trong lọ, nàng tiếp tục thả ra thần thức lục tìm.
Không gian bên trong giới chỉ, ước tính bằng một nửa căn phòng của nàng, cũng đủ xem rộng lớn. Đồ vật cất chứa, chiếm diện tích nhiều nhất thì tất nhiên là linh thạch. Chủ yếu là hạ phẩm linh thạch, chỉ có một phần nhỏ là trung phẩm, đâu khoảng trên dưới trăm viên.
Ở thế giới này linh thạch chính là vật dụng cơ bản gắn liền với mọi tu sĩ. Nó có thể được tu sĩ dùng để tu luyện, cũng có thể dùng cung cấp năng lượng cho các việc như bố trí trận pháp, bày ra cấm chế, chế luyện các loại đồ vật... Cũng bởi vì là đa năng, cần thiết như vậy cho nên linh thạch đã trở thành "tiền tệ" dùng trong giao dịch mua bán.
So với vàng bạc nơi thế tục thì linh thạch còn thiết yếu hơn. Từ xưa tới giờ, chưa từng nghe nói có tu sĩ nào có thể tu luyện mà không cần đến linh thạch cả. Tất nhiên, đồng tiền thế tục có to có nhỏ thì linh thạch cũng đồng dạng có phân chia phẩm cấp. Tất thảy bốn loại, theo thứ tự từ thấp đến cao là: hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch. Trong đó, cực phẩm linh thạch là trân quý khó tìm nhất, nghe đâu ngày nay chỉ còn là truyền thuyết. Các bậc đại năng, hiếm hoi lắm mới sở hữu được một viên. Người thường mà nói... chỉ nghe chứ chưa ai được tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Theo như quy chuẩn của tu tiên giới hiện tại thì một viên trung phẩm linh thạch có giá trị bằng mười viên hạ phẩm linh thạch, một viên thượng phẩm linh thạch có giá trị bằng mười viên trung phẩm linh thạch, còn về cực phẩm... Như đã nói, nó quá hi hữu, thành ra là nằm ngoài quy ước.
Tuy nhiên, quy định thì quy định, nhưng trong thực tế, giữa các loại linh thạch, giá trị vẫn là khó có thể đánh đồng với nhau được. Mười viên hạ phẩm linh thạch đúng là có thể đổi được một viên trung phẩm linh thạch, mười viên trung phẩm linh thạch có thể đổi được một viên thượng phẩm linh thạch, nhưng không phải lúc nào ngươi muốn đổi thì người ta cũng đều sẽ đổi cho ngươi. Đơn giản là bởi lắm những trường hợp, sử dụng linh thạch cấp cao thì sẽ mang lại hiệu quả lớn hơn là dùng linh thạch cấp thấp.
Đơn cử như trong lĩnh vực trận pháp chẳng hạn. Có những trận pháp muốn khởi động được đòi hỏi phải bỏ vào trung phẩm linh thạch, hoặc thượng phẩm linh thạch. Lúc này ngươi không thể nào chiếu theo quy ước mà dùng mười viên hạ phẩm linh thạch để đi thay thế cho một viên trung phẩm linh thạch hay là dùng mười viên trung phẩm linh thạch để thay cho một viên thượng phẩm linh thạch được. Nói cách khác, cái gọi giá trị "tương đương" lúc này sẽ trở nên vô nghĩa. Thế mới thấy, có những trường hợp, cho dù sở hữu hàng ngàn, hàng vạn viên hạ phẩm linh thạch cũng không thể bì được với chỉ một viên trung phẩm linh thạch.
Nhìn xem, toàn bộ thân gia của Tạ Trường Thanh, trung phẩm linh thạch cũng bất quá trăm viên; trong khi đó, số lượng hạ phẩm linh thạch thì lại lên đến những mấy vạn viên.
"Mấy vạn hạ phẩm linh thạch, trăm viên trung phẩm linh thạch, số này chắc đủ cho ta tu luyện đến trúc cơ hậu kỳ." Ngọc Vô Tâm tiếp tục nhìn đống linh thạch vừa đổ ra ngoài, lẩm bẩm.
Dời đi ánh mắt, nàng chuyển sự chú ý sang những cuốn ngọc giản. Trừ bỏ Trúc Cơ đan trân quý khó cầu thì những pháp môn tối cao của Ma Thần Tông cũng là thứ mà Ngọc Vô Tâm thèm khát.
Tu sĩ đồng cấp, lực lượng ngang nhau, người nào tu luyện pháp môn cao cấp hơn, một khi giao đấu thì mười quá chín là sẽ giành thắng lợi. Thêm nữa, so với một pháp môn cấp thấp, pháp môn cao cấp sẽ giúp cho quá trình tu luyện của tu sĩ được dễ dàng hơn, từ đấy mà tiến cảnh cũng vượt trội hơn...
"Để xem rốt cuộc cái gọi đạo pháp tối thượng mà lão nói nó ra làm sao".
Lần này Ngọc Vô Tâm lại tiếp tục dùng thần thức để tra xét. Khoảng độ gần một khắc sau, nàng đem một cuốn ngọc giản buông xuống, nét mặt có chút đăm chiêu.
Cuốn ngọc giản này không hẳn pháp môn, chính xác hơn phải gọi bí thuật. Là thái bổ chi thuật. Theo như nội dung ghi bên trong thì trong lúc cùng người giao hoan, nếu đem thuật này thi triển thì chắc chắn sẽ đoạt được tất cả tu vi của đối phương, biến nó thành của mình.
Rất là lợi hại, song cũng có hạn chế nhất định. Loại bí thuật thái bổ vô danh này khá khó tu luyện, luyện xong cả đời cũng chỉ có thể thi triển được duy nhất một lần, thêm nữa đối tượng muốn thái bổ, tu vi người đó không thể cao hơn vấn đỉnh hậu kỳ, bằng không sẽ bí thuật sẽ vô dụng.
"Đáng tiếc bí thuật này chỉ có phần thượng, không có phần hạ, vốn là tàn quyển...".
Ngọc Vô Tâm hơi tiếc nuối, đem ngọc giản bỏ xuống. Khác với Tạ Trường Thanh, nàng đối với loại thái bổ chi thuật này chả có bao nhiêu hứng thú. Nếu mà yêu thích phương thức tu hành này thì từ lâu nàng đã giống như Vu Mộng Tương, thường xuyên hoan ái với nam nhân rồi.