Tiên Môn

Chương 718: Đường chủ đan đường



Ngọc Vô Tâm hôm nay mặc một bộ thanh y tươi mát, chân đi hài đỏ, một đường bước thẳng đến. 

Thấy nàng vào, đám đồng tử vội vàng đứng dậy cung kính hành lễ: "Tham kiến tiên sư".

"Tiên sư", danh tự này Ngọc Vô Tâm đúng là nghe không nhiều, dẫu vậy, nàng chẳng thấy lạ lẫm gì. Ở trong mắt phàm nhân, tu tiên giả thật rất đáng ngưỡng vọng, bọn họ cung kính không khác thần tiên bao nhiêu. 

Lại nói, mặc dù Ma Thần Tông là tà tông, đệ tử trong tông đều đi theo con đường tà đạo, nhưng cái đích hướng đến vẫn là trường sinh, hy vọng có ngày phi thăng tiên giới, trở thành tiên nhân thọ cùng trời đất, thành thử gọi hai tiếng "tiên sư" âu cũng hợp lẽ.

Không gọi tiên sư lẽ nào gọi ma sư?

"Tiên sư, không biết người có chuyện gì cần sai bảo?" Một tên trong đám đồng tử dè dặt hỏi.

Ngọc Vô Tâm nhìn hắn, rồi tiếp tục đưa mắt liếc xem những tên đồng tử còn lại. 

Mấy gã đồng tử này vốn không phải tu tiên giả trong Ma Thần Tông mà là tạp dịch. Bọn họ là phàm nhân không có linh căn nhưng lại có chút thiên phú trong các kỳ nghệ tu tiên khác nên được Ma Thần Tông thu dụng.

Trong mắt phàm nhân tu tiên giả chẳng khác nào thần tiên, đám tạp dịch này đương nhiên hết sức cung kính với những đệ tử trong tông. Mấy đồng tử này vốn sinh ra tại các danh y thế gia, đối với các loại dược liệu dược tính đều vô cùng tinh tường nên được thu vào giúp việc tại Đan Đường.

Tông môn sẽ căn cứ vào khả năng phục vụ của bọn họ mà thưởng cho một số y thư trân quý hoặc bí kíp võ học, chính là những điển tịch ở tầng thứ nhất Tàng Thư Các.

Trong mắt tu tiên giả những y thư và bí kíp võ học kia chẳng đáng gì nhưng đối với phận phàm nhân thì chúng chính là chí bảo vô thượng. Tạp dịch ở tại Ma Thần Tông mười năm tám năm sau, khi hạ sơn đều thành nhất đại danh y, hoặc đại nhân vật thân tàng tuyệt kĩ võ công danh chấn giang hồ. Tất nhiên, bởi do Ma Thần Tông là tông môn tà đạo cho nên những phàm nhân này, thời điểm hạ sơn, mười người thì đã có đến tám chín người đi theo con đường tà đạo, gây nguy hại cho võ lâm thế tục. 

Trước thái độ cung kính của đám đồng tử, trong lòng Ngọc Vô Tâm cũng có chút cảm khái. Hơn mười năm qua lúc nào cũng tu luyện, tranh đấu, sống trong giết chóc mãi nên có đôi lúc quên mất mình cũng từng là một phàm nhân...

"Quản sự của các ngươi đâu?" Nét mặt lành lạnh, Ngọc Vô Tâm hỏi.

Chỉ thấy một gã đồng tử vội cung kính hồi âm: "Quản sự đại nhân đang ở ngoài kia, mời tiên sư vào trong này ngồi, vãn bối xin dâng hương trà rồi đi bẩm báo".

Ngọc Vô Tâm gật khẽ, hướng bên trong đi vào. 

Bên trong phòng, Ngọc Vô Tâm ngồi thưởng trà được một lát thì một lão giả đi vào. Lão giả này tóc bạc như cước niên kỷ đã thất tuần song cũng là một tu tiên giả.

Tại Ma Thần Tông, trừ bỏ Tạ Trường Thanh đã đột phá cảnh giới trúc cơ ra thì những người còn lại đều là luyện khí kỳ tu sĩ. Lão giả này tu vị chỉ là luyện khí trung kỳ, tuổi tác lại cao, gần như không thể trúc cơ. Tiên đạo đã tận nên chắc lão cũng không quá cố gắng tu luyện nữa, chấp nhận làm một quản sự phụ trách đan phòng, an hưởng tuổi già.

"Tham kiến Ngọc sư tỷ." Lão giả đứng ở trước mặt Ngọc Vô Tâm cung kính cúi đầu. 

Đối với vị Ngọc sư tỷ này hắn dĩ nhiên có nhận thức. Hắn còn biết hiện giờ nàng đã được lão tông chủ thu nhận, hình như còn được sủng ái. Nói không chừng một ngày không xa nữa vị sư tỷ này sẽ lên nắm đại quyền cũng nên. 

"Ừm".

Ngọc Vô Tâm vẫn thái độ đó, có phần lãnh đạm. Lão giả trước mặt tuy rằng nhập môn sớm hơn nàng, tuổi tác cũng cao hơn nàng, nhưng xét ở tu vi thì không bằng được. Đừng nói hiện nàng đã được Tạ Trường Thanh thu nhận (theo cách nhìn của mọi người), cho dù chưa phải đi nữa thì trước mặt nàng lão giả vẫn buộc cung kính như thường. 

Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, nấm đấm ai to người ấy làm lão đại. Bối phận là căn cứ ở tu vi để mà quyết định.

Lấy ví dụ, trong mối quan hệ với Bạch Bào, Ngọc Vô Tâm là phận đệ tử, tuy nhiên sau này, nếu nàng đột phá trúc cơ mà Bạch Bào vẫn như cũ chỉ là một tu sĩ luyện khí hậu kỳ thì hắn buộc phải xem Ngọc Vô Tâm là trưởng bối mà dùng lễ đối đãi. Không chỉ ma tông, tà tông, danh môn chính phái cũng giống như vậy thôi. 

"Ngươi tên gì?" Ngọc Vô Tâm đem chén trà trên tay đặt xuống, nhìn lão giả hỏi. 

Lão giả vẫn một bộ cung kính: "Hồi sư tỷ, đệ danh gọi Lâm Chính".

"Lâm Chính? Tên cũng không tệ đó chứ".

Ngọc Vô Tâm lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên: "Lâm sư đệ biết đây là vật gì chứ?".

Trông thấy vật kia, lão giả Lâm Chính càng thêm cúi thấp: "Lệnh bài tông chủ".

"Lâm sư đệ, lão tông chủ có lời truyền đạt".

"Lâm Chính kính cẩn lắng nghe".

Và như thế, Ngọc Vô Tâm tự biên tự diễn: "Lâm sư đệ, theo lệnh tông chủ, kể từ hôm nay trở đi ta sẽ đến phụ trách trông coi Đan Đường của bổn tông".

Trông coi Đan Đường?

Trong dạ Lâm Chính có điều nghi hoặc. 

"Đan Đường là nơi trọng yếu của tông môn, trước giờ đều do Kim Hoa trưởng lão trông coi, sao giờ lão tông chủ lại muốn chuyển sang cho Ngọc sư tỷ... Lẽ nào...".

Lâm Chính có vẻ đã ít nhiều suy đoán ra "dụng ý" của lão tông chủ. Hắn đối với Ngọc Vô Tâm càng thêm kính cẩn.

"Nếu đã là ý của tông chủ thì sư đệ tất nhiên chấp hành. Chỉ là chỗ Kim Hoa trưởng lão...".

"Cái đó ngươi không cần lo. Trước khi đến đây ta đã tới gặp Kim Hoa rồi".

Nói đoạn Ngọc Vô Tâm đem một tấm lệnh bài khác lấy ra. Nó to cỡ nửa lòng bàn tay, làm từ chất liệu gì không rõ, mặt trước có khắc hai chữ "Đan Đường". Rành rành tín vật của đường chủ mà trước đây Kim Hoa từng nắm giữ. 

"Thế này thì ngươi an tâm rồi chứ?".

Lão giả Lâm Chính ôm quyền hành lễ: "Lâm Chính tham kiến đường chủ".

...

Nói chuyện với lão giả Lâm Chính thêm một lúc thì Ngọc Vô Tâm bảo hắn dẫn mình đi xem xét một vòng Đan Đường. Đối với chỗ này dù sao cũng còn xa lạ, trước nên làm quen sẽ tốt hơn.

Lâm Chính không hổ là đại quản sự của Đan Đường, hầu như mọi ngóc ngách ở đây hắn đều biết rõ. Theo sự chỉ dẫn, thuyết minh của hắn, chẳng bao lâu sau Ngọc Vô Tâm đã nắm được đại khái tình hình Đan Đường. 

Đan Đường này được chia làm ba tầng. Tầng thứ hai có tám thông đạo đẫn nhập xuống các Luyện Đan Thất có chứa địa hỏa, còn tầng thứ ba chứa các loại đan dược cũng như dược liệu, là chỗ vô cùng trọng yếu bố trí cấm chế trùng trùng rất khó tiến vào.

Còn lại thì chính là tầng nhứ nhất, bao gồm cả Phế Đan Thất, Nghênh Khách Thất cùng với các chỗ chuyên làm vài loại tạp vụ khác... 

"Lâm sư đệ, ta nghĩ là mình đã nắm được đại khái tình hình của Đan Đường này rồi. Ta có lời cảm kích".

"Sư tỷ khách sáo".

Lão giả Lâm Chính nào dám nhận công, xua tay nói: "Ngọc sư tỷ nếu còn có chỗ nào không rõ cứ hỏi đệ, đệ biết sẽ nói hết để sư tỷ tận tường".

"Tạm thời nhiêu đây là được rồi".

Ngọc Vô Tâm bảo: "Lâm sư đệ, bây giờ ngươi cứ đi làm công việc của mình đi. Ta sẽ tự mình đi dạo thêm một lúc".

"Vậy Ngọc sư tỷ cứ thong thả, sư đệ xin phép cáo lui".

...

"Đường chủ Đan Đường, cái vị trí này thật sự là không tệ".

Ngọc Vô Tâm đứng cảm thán, nghĩ ngợi một lúc thì lấy ra một cái ngọc giản. Ngọc giản này vốn là được Lâm Chính đưa cho ban nãy. Nàng đem thần thức truyền vào bên trong. Trong này này có địa đồ của toàn bộ Đan Đường cùng với một chút chú ý những nơi trọng yếu, có cấm chế bày bố...

Một lát sau khóe miệng Ngọc Vô Tâm khẽ nhếch.

"Các nơi khác còn có cấm chế chứ Phế Đan phòng này thật đúng là một chỗ rác rưởi, một cái cấm chế nho nhỏ cũng không có".

Nói đoạn Ngọc Vô Tâm chuyển mình bước đi. Chỗ nàng hướng đến tất nhiên là Phế Đan Phòng (Phế Đan Thất).

Có lệnh bài đường chủ trong tay nên đương nhiên Ngọc Vô Tâm có thể xuất nhập dễ dàng. Kể cả có là tầng thứ hai, thứ ba nàng cũng có thể ra vào chứ huồng hồ Phế Đan Phòng thuộc tầng thứ nhất của Đan Đường.