Tiến vào phòng, Ngọc Vô Tâm xem xét qua một lượt, thấy không có gì bất thường mới khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, đả toạ điều tức, khôi phục thể lực. Thi triển Ngự Phong Thuật cả quãng đường cũng khiến nàng tiêu hao ít nhiều linh lực.
Đả tọa chừng nửa giờ thì linh lực trong cơ thể Ngọc Vô Tâm đã được bổ đầy. Nàng đứng dậy đi dạo, tiện thể tìm hiểu thêm chút thông tin, chừng khi trở về thì lúc này sắc trời cũng đã xẩm tối nên quyết định lấy đan dược ra phục dụng, tiến hành tu luyện. Nhưng đan dược chỉ vừa mới trút, còn chưa kịp nuốt thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ.
Có người đến.
Nhưng ai? Bạch Bào hay Kim Hoa?
Ngọc Vô Tâm đem thần thức thả ra thì thấy không phải. Kẻ đến là một cô gái, tuổi độ hai lăm hai sáu, mặc bộ đồ màu lam, dung nhan có phần bí ẩn. Bởi do nàng đeo mạn che mặt nên Ngọc Vô Tâm khó lòng nhìn rõ. Thấy được cũng mỗi từ sống mũi đến vầng trán cao mà thôi.
Hẳn cũng biết Ngọc Vô Tâm đang quan sát mình, ngoài cửa, cô gái mặc lam y khẽ mỉm cười, nói: "Đạo hữu, ta là giáo đồ của Bái Hoả Giáo, đến đây thăm hỏi. Không biết đạo hữu có thể mở cửa chăng?".
Tuy chưa biết mục đích cụ thể của đối phương là gì nhưng Ngọc Vô Tâm cũng buộc lòng phải đem cánh cửa mở ra. Nói sao cũng là địa bàn của người ta, Ngọc Vô Tâm nàng bất quá một khách nhân, từ chối sao đặng?
Thêm nữa, vừa rồi Ngọc Vô Tâm nàng đã thăm dò, song lại không thể nhìn ra được dung mạo hay là tu vi, điều đó cho thấy cô gái này chẳng hề đơn giản. Hoặc cảnh giới nàng ta cao hơn Ngọc Vô Tâm nàng, hoặc trên người có bảo vật hay là pháp môn thần diệu nào đó...
Cân nhắc trước sau, Ngọc Vô Tâm nhẹ vung tay đem cửa phòng mở ra. Từ bên ngoài cô gái mặc lam y tiến vào. Nàng có bưng một chiếc khay, trên khay hiện hữu một chiếc bình, hai cái ly nhỏ. Tất cả đều bằng bạch ngọc.
Đợi cho cô gái đem khay đặt xuống bàn, lúc này Ngọc Vô Tâm mới hỏi: "Xin hỏi đạo hữu đây là?".
Cô gái áo lam mỉm cười: "Tiểu nữ danh gọi Phỉ Thúy".
Phỉ Thúy? Cái tên thật ý vị.
Ngọc Vô Tâm lại hỏi: "Phỉ Thúy đạo hữu, không biết đạo hữu đột nhiên đến tìm ta là có việc gì? Ta nhớ hình như chưa từng gặp qua đạo hữu".
"Đạo hữu chưa gặp qua ta, nhưng ta thì đã thấy qua đạo hữu. Ta biết đạo hữu là ai, cũng biết đạo hữu từ đâu tới và tới vì mục đích gì".
Ngọc Vô Tâm khẽ nhíu mày. Nàng không thích cách nói chuyện của cô gái áo lam này lắm.
Mặc Ngọc Vô Tâm có thoải mái hay không, cô gái áo lam, cũng tức Phỉ Thúy nói tiếp: "Ngọc đạo hữu không cần khẩn trương, Phỉ Thúy không có ác ý".
Cầm lên bình rượu, nàng rót đầy hai ly, vừa rót vừa nói: "Sở dĩ mạo muội tìm đến, nguyên do chỉ đơn giản là bởi muốn kết giao với đạo hữu thôi".
Ngọc Vô Tâm có chút trầm mặc: "Phỉ Thúy đạo hữu, đến tham dự bảo vật giao dịch hội cũng không phải mỗi mình Vô Tâm, tại sao đạo hữu lại tìm đến ta?".
"Cái này à..." Phỉ Thúy cười cười "Ngọc đạo hữu, rất đơn giản. Trong tất cả những vị khách nhân đến Bái Hoả Giáo ta, đạo hữu chính là người khiến ta chú ý nhiều nhất".
Chú ý ta? Tại sao? Ngọc Vô Tâm âm thầm tự vấn, trong dạ bắt đầu khẩn trương. Dẫu sao trên người nàng cũng có thiên đại bí mật, lo lắng vốn dĩ bình thường. Dù vậy, biểu hiện ngoài mặt của nàng thì vẫn rất bình tĩnh: "Phỉ Thúy đạo hữu đang đề cập hẳn không phải tu vi hay thân phận, như vậy tức là dung mạo rồi".
"Khuôn mặt Vô Tâm bẩm sinh xấu xí khác người, chắc đã khiến cho đạo hữu cười chê".
"Xấu xí?".
Phỉ Thúy lắc đầu: "Ngọc đạo hữu quá lời rồi. Dung nhan đạo hữu nào xấu, trái lại theo ta thấy còn rất đẹp đấy chứ. Làn da trắng tái, đôi mắt thâm quầng cùng bờ môi tim tím gợi cảm này, thật... cuốn hút người ta lắm".
Phỉ Thúy vừa nói vừa thản nhiên ngắm nhìn những bộ phận mà mình đã liệt kê, khiến cho Ngọc Vô Tâm ít nhiều thấy nhột. Nàng hơi khó chịu: "Phỉ Thủy đạo hữu, mục đích của đạo hữu là gì, cứ nói thẳng đi".
"Ngọc đạo hữu, không phải Phỉ Thủy đã bảo rồi sao. Đêm nay Phỉ Thủy mạo muội tìm đến là vì muốn làm quen".
"Ta e đó không phải lời thật".
"Đạo hữu đa nghi".
Phỉ Thúy nhìn Ngọc Vô Tâm, sóng tình dào dạt trong đáy mắt: "Không giấu gì đạo hữu, thật ra từ sau khi nhìn thấy đạo hữu, cả ngày hôm nay Phỉ Thúy đều lặng lẽ dõi theo. Phỉ Thúy... hình như đã trúng phải tiếng sét ái tình".
Ngọc Vô Tâm không nói, trong lòng một trận hoài nghi. Theo như cách nói của tiểu nha đầu Tố Tâm thì vị cô nương danh gọi Phỉ Thúy này có hơi biến thái a.
Nàng ta yêu thích nữ nhân sao?
"Phỉ Thuý đạo hữu có vẻ rất thích trêu chọc người khác." Sau cùng Ngọc Vô Tâm chốt hạ bằng câu nói ấy. Nàng không tin. Vừa gặp đã yêu? Nghe sao mà giả tạo quá. Nàng không nghĩ mình đáng yêu đến thế đâu.
"Haizz...".
Ở ghế đối diện Phỉ Thúy chợt thở dài: "Ngọc đạo hữu cũng giống người khác, cho như vậy là biến thái, kỳ dị ư?".
"Nam nhân yêu thích nữ nhân thì được, nữ nhân yêu thích nữ nhân sao lại không được? Cái gọi là yêu suy cho cùng cũng chỉ là một sự lựa chọn. Nam nhân hay nữ nhân, đối tượng là ai nào có quan trọng, chỉ cần trái tim rung động, cảm thấy khát khao thì đó chính là yêu".
Phỉ Thúy cầm lên ly rượu của mình, kề môi uống cạn. Uống xong thì chốt: "Ngọc đạo hữu, tất cả những lời Phỉ Thúy vừa nói đều là sự thật. Đêm nay mạo muội đến tìm chỉ đơn giản bởi trái tim mình thôi thúc, muốn cận kề. Nhưng xem ra đạo hữu...".
Thêm một cái thở dài buồn bã. Phỉ Thúy đứng dậy, xoay người bước đi. Ra tới cửa, nàng quay đầu lại, khoé môi nở một nụ cười: "Ngọc đạo hữu, đêm nay đạo hữu lạnh nhạt với Phỉ Thúy như vậy, không chừng ngày mốt sẽ cảm thấy hối hận đấy".
...
"Ta sẽ hối hận? Nàng ta nói thế là ý gì?".
Phỉ Thúy rời đi, Ngọc Vô Tâm bắt đầu suy tư.
"Lúc nãy nàng ta nói là ngày mốt... Đó không phải cũng chính là thời gian tiến hành buổi đấu giá sao. Không lẽ...".
"Chắc không đâu. Ở Bái Hoả Giáo này còn có một vị tiền bối Vấn đỉnh kỳ toạ trấn kia mà".