"Vô Tâm chỉ là phận đệ tử, không có gan để trưởng bối chờ trông. Phỉ Thúy đạo hữu, thiết nghĩ đạo hữu chẳng phải hạng người nói không giữ lời, đúng chứ?".
"Thật sự không muốn lưu lại?".
"Vô Tâm không dám để lão trông chủ ngóng trông".
"Thôi được rồi".
Phỉ Thúy có chút miễn cưỡng đem một cuốn ngọc giản lấy ra: "Linh Khống Thuật của nàng đây".
"Đa tạ".
Ngọc Vô Tâm tiếp lấy ngọc giản, dùng thần thức đảo qua một lượt rồi xoay lưng rời đi, thái độ rất dứt khoát. Điều này làm cho Phỉ Thúy ít nhiều bất mãn.
"Đợi một chút!".
Ngọc Vô Tâm nhíu mày, xoay đầu lại: "Lại chuyện gì?".
"Hôn một cái từ biệt đi." Phỉ Thúy trông mong nói.
Dĩ nhiên là còn lâu Ngọc Vô Tâm mới đáp ứng.
"Kiếu".
"Này!".
Ngọc Vô Tâm muốn đi nhưng tay đã bị người níu lại. Nàng hơi bực mình, đang toan mở miệng thì tiếng Phỉ Thúy đã cất lên: "Nhớ cẩn thận".
Ánh mắt quan tâm, nàng nói tiếp: "Tiền tài động nhân tâm, hễ mỗi lần có bảo vật giao dịch hội thì sau đó liền sẽ có người chết. Trên người nàng xem ra cũng có không ít tài vật, e đã bị người nhắm đến".
Ngọc Vô Tâm nghe xong thần tình vẫn trấn định như thường. Ở đất Nam man này, trừ Bái Hoả Giáo ra thì tu sĩ Trúc cơ nào có mấy. Đủ khả năng lấy mạng nàng duy cũng chỉ Bộ Hành Thông. Nhưng Bộ Hành Thông dám hạ thủ sao? Phải biết sau lưng nàng chính là Ma Thần Tông - cự đầu ở tại Nam man.
Dường như cũng nhìn ra được tâm ý của Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy nhắc nhở: "Nàng đừng xem nhẹ. Tu tiên giới bao la rộng lớn, kỳ nhân không hiếm, pháp môn thần diệu cũng có rất nhiều. Tu sĩ có khả năng che giấu tu vi, ẩn tàng chân diện thỉnh thoảng vẫn thấy...".
"Nhớ gã tán tu họ Phương kia chứ?".
Ngọc Vô Tâm tất nhiên chưa quên. Tu sĩ họ Phương kia chính là kẻ đã cùng nàng với Bộ Hành Thông tranh đoạt công pháp Linh Khống Thuật, sau cùng đã thành công mua tới.
Tại sao bây giờ Phỉ Thúy lại đột nhiên nhắc đến? Lẽ nào...
"Hắn ta có vấn đề." Phỉ Thúy xác nhận suy đoán của Ngọc Vô Tâm "Theo như ta cảm nhận được thì khí tức của hắn có chút khác biệt với tu sĩ Trúc cơ sơ kỳ bình thường. Ta tin là hắn che giấu tu vi chân chính của mình".
"Vô Tâm, ta cảm thấy lo lắng cho nàng. Hay là... nàng lưu lại đây một đêm, sáng mai hẳn trở về".
Nói tới nói lui rốt cuộc vẫn là ý này. Trong đầu Ngọc Vô Tâm âm thầm khinh bỉ. Nàng cho Phỉ Thúy chỉ cố tình hù doạ để lưu mình ở lại.
"Đa tạ ý tốt của đạo hữu, nhưng Vô Tâm phải quay về phục mệnh. Cáo từ".
"Haizz..." Dõi mắt trông theo thân ảnh người đi, Phỉ Thúy khẽ thở dài "Coi bộ đúng là ta tự chuốc khổ vào thân rồi".
...
Trong lúc đó, tại một cánh rừng vô danh.
Trên bầu trời có hai thân ảnh đang ngự kiếm phi hành, một già một trẻ. Già chính là lão giả họ Phương mà Phỉ Thúy ban nãy nhắc đến, còn trẻ thì chẳng ai khác, đích thị cô gái ngồi bên cạnh lão giả trong phòng đấu giá. Lúc này bọn họ đang nhắm hướng đông bắc bay đi, tốc độ cũng đủ gọi nhanh. Nhưng cũng chỉ là trong mắt tu sĩ Luyện khí kỳ, chứ bằng cao thủ Trúc cơ... vẫn còn chậm lắm.
"Xẹt!".
Chợt, một đạo hắc quang bay thẳng về phía Phương lão giả, buộc hắn phải khẩn trương lách người né tránh. Quay đầu nhìn lại, hắn thấy đạo hắc quang vừa tấn công mình giờ đã hiện nguyên hình là một thanh phi kiếm, cấp bậc trung phẩm Linh khí.
"Ha ha ha!".
Phía xa xa, một giọng cười cất lên. Rất nhanh, một thân ảnh già nua nhưng mập mạp xuất hiện.
Đối với kẻ này Phương Bằng không lạ. Hắn đã cùng với đối phương tranh đoạt một vài vật phẩm trong phòng đấu giá.
"Bộ đạo hữu, đạo hữu đây là ý gì?".
Bộ Hành Thông thu hồi phi kiếm, nhìn Phương Bằng cười nói: "Phương đạo hữu sao lại không từ mà biệt như thế? Như vậy rất là không đúng đấy".
Phương Bằng nhíu mày: "Bộ đạo hữu, Phương mỗ trên người đang có chút việc, thành ra thiếu lễ. Mong đạo hữu đừng chấp".
"Ồ, là vậy sao." Miệng cười tâm không cười, Bộ Hành Thông đề nghị "Phương đạo hữu, chẳng hay đạo hữu là đang bận việc gì vậy? Cứ nói để Bộ mỗ giúp cho một tay".
"Chỉ là một chút tư sự, không dám làm phiền đạo hữu".
"Không dám?".
Bộ Hành Thông nhếch môi, nét cười cũng lạnh đi: "Phương đạo hữu gan to như vậy, đến cả công pháp, Linh khí cũng đoạt của Bộ mỗ, giờ sao lại bảo mình không dám?".
Phương Bằng trầm mặc không nói. Hắn sao lại chẳng nhìn ra ý tứ. Đối phương đây rõ ràng là muốn sát nhân đoạt bảo. Một cách lặng lẽ, hắn đem linh lực điều động.
"Hừ!".
Như thấy mình diễn đã đủ, Bộ Hành Thông quyết định ngửa bài.
"Bất quá một tên tán tu Trúc cơ sơ kỳ cũng dám tranh đoạt với ta, ta thấy ngươi đúng là không biết chữ "tử" viết như thế nào!".
"Vừa hay Bách Hồn Phiên của ta còn thiếu một cái hồn phách của tu sĩ Trúc cơ kỳ nữa thì có thể đại thành, nay lấy ngươi làm tế phẩm cho Ma khí của ta vậy".
Ma khí mà Bộ Hành Thông vừa mới đề cập chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi khác của Linh khí, mà những Linh khí này do tu sĩ trong giới hắc đạo luyện chế bằng các thủ đoạn âm tà độc địa.
Tu tiên đạo dài dằng dặc, mỗi bước đầy rẫy chông gai, tu sĩ muốn thành công thì phải nỗ lực cố gắng đến mức thường nhân không thể tưởng tượng nổi. Vậy nên có không ít tu tiên giả có linh căn tốt song do cố gắng không đủ nên tu vị không mấy tiến triển. Vì vậy có người muốn dựa vào thủ xảo để giảm bớt thời gian tu luyện.
Theo đuổi thiên đạo chỉ có thể tuần tự tăng tiến tu vị trên cơ sở căn cơ vững chắc, nhưng những người mượn thủ xảo đã sáng tạo ra công pháp khiến tu vi tiến triển cực nhanh trong thời gian ngắn hơn. Đây chính là cơ sở hình thành lưu phái tà tu.
Song tu vi tăng quá nhanh thì đạo tâm càng bất ổn dễ tẩu hỏa nhập ma, các công pháp này phần lớn âm lệ ác độc làm thương thiên hại lý. Mà sau thời gian dài tu luyện tính cách cũng trở nên âm độc.
Tu tiên giả chính giáo sát nhân là vì mục đích đoạt bảo còn tà tu thì không chỉ vì đoạt bảo, bọn họ còn lấy giết người làm vui, dùng nhân hồn để luyện chế Ma khí, Ma bảo, hành sự không chút cố kỵ. Vì vậy cho nên, xét ra thì tà tu đáng sợ hơn nhiều.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa là chính giáo tốt đẹp. Thực chất tu tiên giả chính đạo cũng giống với tu sĩ tà đạo, đều coi hạ nhân như con sâu cái kiến tùy thời giẫm đạp.
Trừ ma vệ đạo? Hành hiệp trượng nghĩa? Đúng là cũng có đấy, nhưng mà hiếm lắm. Hầu hết đều thân ai nấy lo, trừ phi xung đột lợi ích, bằng không tu tiên giả chính giáo cũng sẽ chẳng vì vài ba người vô tội mà ra tay với tu sĩ tà đạo.
Ong!
Pháp lực lưu chuyển, Bộ Hành Thông móc từ trong lòng ra một cây tiểu phiên màu đen. Chính thị kiện Ma khí mà hắn đã đề cập.
Thấy Bách Hồn Phiên nọ tỏa ra âm khí dày đặc, tràn ngập oán khí thì trên mặt Bộ Hành Thông cũng đầy vẻ hưng phấn. Lệ khí càng nặng thì uy lực Bách Hồn Phiên sẽ càng kinh người.
Bộ Hành Thông liền đem Bách Hồn Phiên giơ cao lên.
Thoáng một cái lệ khí bạo tăng, trong ma phiên truyền đến tiếng quỷ khóc thê lương khiến cho cô gái đứng sau lưng Phương Bằng biến sắc, vội vã thoái lui. Bản thân Phương Bằng thì trấn định hơn, song lúc này thần tình cũng hết sức trầm trọng.
Hắn khẩn trương xuất ra mấy tấm phù lục, đồng thời triển khai hộ thuẫn.
"Hừ!".
Bộ Hành Thông chẳng coi vào đâu, hướng ma phiên đánh ra một đạo pháp quyết.
Tức thì, từ ma phiên, hắc vụ cuồn cuộn nổi lên. Trong sương mù đen kịt, vô số lệ quỷ tướng mạo hung ác ghê rợn múa vuốt nhe nanh, truyền đến thanh âm gào thét khiến người kinh sợ.
Song, Phương Bằng vẫn giữ được bình tĩnh, trong lòng hắn thậm chí còn có chút chê cười.
Thanh thế to lớn như vậy ít nhất cũng phải có tu vị Vấn đỉnh kỳ mới thi triển ra được, trong khi đó, cảnh giới của Bộ Hành Thông mới có bao nhiêu? Trúc cơ hậu kỳ mà thôi. Đây chắc chắn chỉ là ảo giác.
Đối mặt cảnh tượng kinh khủng với vô số lệ quỷ thét gào này, đổi lại là một người khác hẳn sẽ lạnh sống lưng, toàn thân run rẩy, nhưng với Phương Bằng mà nói... bất quá hai ba thành uy lực mà thôi.
Phương Bằng nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một tấm phù lục, truyền linh lực vào.
Bên kia, Bộ Hành Thông thấy huyễn cảnh quỷ vụ không tác dụng thì khẽ nhíu mày. Hắn vốn định phô trương thanh thế để khiến cho Phương Bằng sợ hãi, từ đó xuất sử thủ đoạn lôi đình đoạt mạng tránh cho đêm dài lắm mộng, nhưng chẳng ngờ đối phương lại tinh ý như vậy, liếc cái đã nhìn ra.
"Cũng chỉ là Trúc cơ sơ kỳ, có thể làm ra được trò trống gì".
Nghĩ vậy, Bộ Hành Thông không quá lo lắng. Hắn đánh thêm một đạo pháp quyết lên ma phiên. Chỉ một thoáng sau âm khí của ma phiên tức thì bạo tăng, từ bên trong, mấy con lệ quỷ tóc tai rối bù, lè cái lưỡi dài nối nhau bay ra.
Lệ quỷ hình dáng hết sức kinh khủng, hai mắt đỏ rực còn mười ngón tay có móng dài cong như móc câu, đây là những hồn phách do Bộ Hành Thông thu thập luyện chế thành. Do vô tội chết oan nên những hồn phách này tràn ngập lệ khí khiến uy lực của Bách Hồn Phiên càng ghê gớm.
Trước mắt là âm phong lạnh lẽo kèm theo tiếng quỷ rống thê lương cuồn cuộn song Phương Bằng vẫn bất động thanh sắc truyền pháp lực thúc dục linh phù. Tất nhiên tấm phù lục này vốn không đơn giản. Nó là Thú phù, bên trong có phong ấn hồn phách của một con Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ, uy lực rất lớn.
"Hú hú...!".
"Grào...!".
Chín con lệ quỷ đã thành hình, Bộ Hành Thông giơ Bách Hồn Phiên về phía trước điểm một cái đồng thời miệng quát: "Đi!".
Nhất thời âm khí chung quanh trở nên dày đặc, hai mắt các lệ quỷ đỏ rực như máu gầm lên lao qua chỗ Phương Bằng.
Thanh thế cỡ này chỉ nhìn cũng đủ khiến người kinh hãi, trong lòng có chút khẩn trương song Phương Bằng vẫn tỏ vẻ như thường, bình tĩnh nhìn cửu quỷ sắp nhào tới, đem Thú phù tế lên trên không trung.
"Vù" một tiếng, Thú phù nọ tỏa ra hào quang rực rỡ, trong hỏa diễm truyền đến một tiếng thú rống uy mãnh như vạn thú hồi sơn, bụi đất bay mù một góc rồi một con mãnh hổ được bao bọc bởi hỏa diễm cùng giáp sắt sáng lóa hiện thân.
"Thú phù, Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ?!" Bộ Hành Thông kinh ngạc hô lên.
Sắc mặt Phương Bằng lúc này cũng trầm xuống. Hắn không ngờ kiến thức đối phương rộng rãi như thế, xem ra so với dự đoán còn khó đối phó hơn.
Phương Bằng thông qua thần thức, tiếp tục chỉ huy hồn phách Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ đánh về phía lệ quỷ.
Lệ quỷ rít gào cùng yêu thú điên cuồng gầm hét, cả hai đều là quỷ đạo chi vật, đám âm hồn này tuy lệ khí mạnh mẽ song chỉ là hồn phách phàm nhân cùng tu sĩ Luyện khí kỳ, còn Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ khi còn sống là một Yêu thú vào hàng cực phẩm, pháp lực ngang với một vị cao thủ Trúc cơ sơ kỳ, kết quả thế nào có thể đoán được.
"Rống!".
Thiết Giáp Bạo Viêm hổ giơ vuốt sắc đánh ra một trảo mang theo yêu hỏa trắng bệch, một âm hồn đối diện sợ hãi kêu gào thê thảm lập tức tan thành khói bụi. Bạo Viêm Hổ lại há cái mồm đỏ lòm lởm chởm răng nanh sắc nhọn hung hăng tớp gọn đầu một con lệ quỷ khác nuốt vào, đầu lưỡi liếm liếm mồm như còn thèm thuồng.
Lệ quỷ dù không có linh trí song thấy trong chớp mắt đã có hai tên đồng bọn bị tiêu diệt theo bản năng trở nên sợ hãi.
Chứng kiến cảnh ấy, sắc mặt Bộ Thiên Hành không khỏi trở nên u ám khó coi. Hắn không ngờ uy lực Thú phù kinh người như thế.