"Cái đó... tiểu nhân cũng không rõ. Tiểu nhân chỉ biết Lâm viên ngoại đã từng mời không ít cao tăng, đạo sĩ đến trừ ma diệt quỷ, nhưng kết quả đều là thất bại. Những vị cao tăng, đạo sĩ kia ai cũng bị đánh cho thâm tím mặt mày, cuối cùng chẳng còn người nào dám tới đó nữa".
"Thâm tím mặt mày? Có ai bị hại chết không?".
"Bị hại chết thì không có." Tiểu nhị lắc đầu "Cùng lắm cũng chỉ bị đánh đập một trận thôi".
"Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi".
...
Nửa canh giờ sau...
Phía bắc thành Nam Xương.
Theo lời tiểu nhị Ngọc Vô Tâm đã một mình đi đến chỗ này. Nơi đây đúng là có một tòa trang viện tinh xảo hoa lệ. Sau khi đánh giá một chút trên mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng, nơi đây không những an tĩnh mà còn có một linh mạch nho nhỏ, đối với tu sĩ là nơi tu luyện khá tốt.
"Cũng không biết quỷ vật kia là dạng gì. Lát nữa đi xem một chút".
Thực lòng thì Ngọc Vô Tâm chẳng để quỷ vật kia vào mắt. Theo nàng suy đoán thì quỷ vật kia mười quá chín là âm hồn vất vưởng nhân gian mà thôi.
Đã từng mời không ít cao tăng, đạo sĩ, tất cả đều thất bại ư?
Ngọc Vô Tâm lộ ra vẻ trào phúng. Trong mắt tu sĩ như nàng thì cao tăng, đạo sĩ cũng chỉ là một đám thế tục phàm nhân mà thôi.
Thu lại tiếu ý, Ngọc Vô Tâm tiến đến trước trang viện giơ tay gõ cửa.
"Cốc cốc".
Thời gian chờ đợi chẳng tính lâu, từ bên trong trang viện, một lão giả râu tóc bạc trắng, lưng còng đi ra.
"Ngươi là...?".
"Theo cách ăn mặc cùng tuổi tác thì người này hẳn chính là Lâm viên ngoại." Ngọc Vô Tâm thầm nghĩ.
Nàng cố tỏ ra thân thiện, mỉm cười với vị viên ngoại: "Lão giả, ta tới là muốn hỏi mua trang viện này".
"Ngươi muốn mua trang viện này?" Nét mặt Lâm viên ngoại không giấu được vẻ vui mừng "Một trăm ba mươi lượng bạc".
Một trăm ba mươi lượng? Ngọc Vô Tâm hơi sửng sốt bất quá rất nhanh đã hiểu ra. Trang viện này vừa rộng, kiến trúc lại tinh xảo, đình đài lầu các cái gì cũng có, giá trị khẳng định vượt xa con số một trăm ba mươi lạng bạc, nhưng bên trong trang viện lại có quỷ vật thành ra dù bán rẻ cũng chẳng ai dám mua, cuối cùng tiện nghi cho Ngọc Vô Tâm nàng.
"Tốt, ta mua".
Sau khi giao ngân lượng và nhận khế ước bán trang viện, đợi Lâm viên ngoại rời đi lúc này Ngọc Vô Tâm mới bắt đầu đánh giá cư xá mới. Chỗ này sẽ là nơi nàng tiến hành Vấn đỉnh.
Tu tiên đạo chín đại cảnh giới, Vấn đỉnh được ví như là điểm cực hạn của phàm nhân. Vượt qua Vấn đỉnh, tu tiên giả có thể nói đã lột xác, hoàn toàn tách khỏi hai chữ "phàm tục". Chưa phải tiên nhân nhưng cũng không còn là phàm nhân. Có thể gọi là "chân nhân".
"Trước nên xem quỷ vật kia thế nào".
Ngọc Vô Tâm nhắm mắt, đem thần thức thả ra. Bất quá vài ba nhịp thở thì nàng đã thu hồi thần thức, khoé miệng toát ra nụ cười.
"Quỷ vật này cũng khá thú vị".
Đã biết địa điểm, Ngọc Vô Tâm một mạch đi thẳng tới hoa viên, nơi này có một tòa tiểu lâu không khóa cửa, chung quanh lá cây phủ đầy, dễ thấy đã lâu không có người quét dọn.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng đẩy ra.
Chỉ thấy bên trong tiểu lâu rất tối, đang là ban ngày nhưng lại khiến người ta cảm giác vô cùng âm u. Đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, làm bay tà áo.
"Hu hu...".
"Hú hú..!"
Trong góc tiểu lâu chợt truyền đến thanh âm than khóc, kêu rú rùng rợn. Rồi đồ đạc trong phòng đột nhiên chuyển động. Bàn ghế, sổ sách, ly tách, một mớ đồ vật lơ lửng trên không trung, bay qua bay lại.
Ngọc Vô Tâm không nói gì, chỉ im lặng đưa chân tiến vào.
"Hú hú!".
Bước thứ ba vừa đặt xuống thì tiếng gào rú càng trở nên ghê rợn. Từ trong góc tối tiểu lâu, một bóng đen lao ra. Dáng dấp đúng là của một nữ nhân còn trẻ, chỉ có điều tóc tai rối bù, lại phủ kín mặt mũi nên khó lòng nhận ra chân diện.
Ngọc Vô Tâm ngưng bước, ngẩng đầu nhìn âm hồn.
Đúng là âm hồn, không phải lệ quỷ. Với số tri thức cùng kinh nghiệm của mình Ngọc Vô Tâm có thể dễ dàng phân biệt được.
Lại nói, ở âm hồn này, âm khí tuy rằng rất thịnh nhưng nàng lại chẳng tìm ra chút oán khí nào hiện hữu. Coi bộ là một thiện vong.
Hả?
Ngó thấy mình đã hiện thân hù doạ như vậy mà kẻ xâm nhập vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, âm hồn thiếu nữ mới đâm ra ngờ vực.
"Chả nhẽ lại là một tên đạo sĩ được mời tới bắt ta?".
Cho là như vậy, âm hồn thiếu nữ mím môi, quyết định động thủ.
Người bình thường thì nàng sẽ không đánh làm gì, nhưng còn mấy cái tên cao tăng, đạo sĩ này... không đánh không được a. Bọn chúng tới là để bắt nàng mà.
Tâm ý đã hạ, âm hồn thiếu nữ kêu lên một tiếng, hoá thành một con quỷ tóc đỏ tay chân dài thòng, răng nanh tua tủa, móng tựa móc câu. Nàng vung tay tát xuống mặt Ngọc Vô Tâm, cái kẻ mà nàng cho là đạo sĩ đến để hàng phục mình.
"Hừ...".
Ngọc Vô Tâm nhếch môi, thúc động linh lực rồi phất tay một cái. Từ lòng bàn tay nàng một đạo tử quang bắn nhanh ra hóa thành một cự thủ chụp tới âm hồn.
"A!".
Thân thể bị cự thủ đánh trúng, âm hồn kinh hoảng la lên.
Đau quá!
Tên đạo sĩ này quá ghê gớm!
Trong mấy năm nay số cao tăng, đạo sĩ nàng chạm trán không ít, nhưng chưa có kẻ nào lợi hại giống như vầy. Phất tay một cái liền biến ra một cự thủ đánh nàng, còn đánh rất đau nữa...
Không được! Nàng phải mau chạy!
Bị ăn một đòn đau điếng, âm hồn thiếu nữ gan đâu dám lưu, vội vàng hoá thành một đạo bạch quang lao nhanh ra phía cánh cửa.
"Còn muốn chạy?".
Thần thức Ngọc Vô Tâm vừa động, Cự thủ lại biến thành một sợi dây phát ra hào quang lập lòe đem âm hồn trói lại.
"Tiên sư tha mạng!".
Tới nước này thì âm hồn thiếu nữ đã biết người trước mặt mình là ai rồi. Nhất định là tiên sư trong truyền thuyết! Chỉ có tiên sư mới có khả năng tùy ý thu phục nàng như vậy!
Ngọc Vô Tâm cúi nhìn âm hồn trước mặt. Hiện nàng đã có thể xem rõ dung mạo.
Đây là một thiếu nữ còn rất trẻ, niên kỷ chỉ tầm mười sáu mười bảy, dung mạo khả ái động lòng người.
Khoan đã... Âm hồn này...
Mắt loé dị quang, Ngọc Vô Tâm vận linh lực vào cánh tay phải, đồng thời triển khai thần thức tra xét.
"Tiên sư tha mạng!".
Tưởng cái đụng chạm của Ngọc Vô Tâm là đang muốn gây thương hại cho mình, âm hồn thiếu nữ vội vàng hét lên, toan trốn chạy. Tiếc rằng thân thể đã bị trói, có muốn cũng chạy không được.
"Tiên sư xin đừng giết ta!".
"Xin hãy tha mạng!!".
...
"Im lặng!".
Còn chưa làm gì mà đối phương đã la toáng lên, Ngọc Vô Tâm nhất thời bực bội quát lớn.
Tâm thần bị chấn động, âm hồn thiếu nữ sợ quá nín luôn. Nàng co người, đầu tận lực cúi thấp, vai gầy run run...
Một lúc sau.
Ngọc Vô Tâm đem thần thức thu hồi, trong dạ hết sức vui mừng. Nàng đã kiểm tra kỹ rồi, quả như ngờ vực, âm hồn thiếu nữ trước mặt đích thị là thuần âm chi hồn, không sai được!
Thuần âm chi hồn chính là âm hồn có thể tu thành Quỷ tu, có thể bước lên tiên đạo. Nếu mục tiêu của tu tiên giả là thành tựu tiên nhân thì cái đích của Quỷ tu chính là thành tựu Quỷ tiên.
Theo như điển thư ghi chép thì thuần âm chi hồn rất hiếm, mười vạn âm hồn xuất ra được một cũng đã tính nhiều. Vậy mà... chỉ hơn một tháng ngắn ngủi Ngọc Vô Tâm nàng đã gặp được tận những hai thuần âm chi hồn. Tiểu nha đầu Tố Tâm và thiếu nữ này.
Trong lúc Ngọc Vô Tâm đang âm thầm suy tính thì âm hồn thiếu nữ cũng dần lấy lại bình tĩnh. Nàng len lén đánh giá cô gái trước mặt, trông thấy đối phương hai mắt thâm quầng, đôi môi màu tím, làn da trắng tái, tướng mạo đáng sợ như vậy thì trong lòng càng trở nên bất an. Suốt mấy năm làm âm hồn, thỉnh thoảng nàng cũng có nghe đến chuyện tiên sư bắt âm hồn tế luyện ma bảo...
Tiểu âm hồn nàng ở trong trang viện này do không muốn bị người quấy rầy nên mới bày ra chút tiểu sự xua đuổi, nhưng cũng chưa làm ra chuyện gì xấu. Thỉnh thoảng nàng buồn quá, đi hù doạ người ta chút thôi. Về phần đánh cao tăng, đạo sĩ... tiểu âm hồn nàng cũng chỉ vì tự vệ chính đáng thôi. Ai bảo đám người đó muốn bắt nàng, còn lấy máu chó máu gà đổ lên người nàng nữa.