Ngọc Vô Tâm ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm quầng đảo qua một vòng chúng nhân.
Các tu sĩ thấy nàng âm tình bất định, im lặng không nói thì trở nên lo lắng. Bọn họ sợ vị tiền bối này có ý đồ bất hảo. Bởi xem tướng mạo, khó mà nói Ngọc Vô Tâm là người thiện lương được.
Bất an nhất không ai khác chính là những gã lúc trước đã có ý tranh đoạt phế đan Thanh Nguyên Đan với Ngọc Vô Tâm. Hiện bọn họ đang run cầm cập, mồ hồi lạnh đổ ra khắp thân.
Không sợ sao được? Gã tà tu kia ghê gớm là thế mà còn bị Ngọc Vô Tâm nàng một đòn diệt sát nữa là.
"Các ngươi không cần khẩn trương. Ta không có ý xấu." Ngọc Vô Tâm nhìn các tu sĩ nói ra. Nàng đã quyết định sẽ buông tha cho những người này.
Đây cũng chẳng phải nàng động lòng trắc ẩn hay gì, chỉ là cảm thấy không đáng thôi. Giết hết đám tu sĩ này, tài bảo thu được con số lại được bao nhiêu? Hà tất vì chuyện này mà đi kết oán với người. Phải biết trong số những tu sĩ cấp thấp ở đây, có vài kẻ là người trong đại phái.
Mặc dù địa vị của những kẻ này ở môn phái chắc chắn không cao, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chuyện vì bảo vệ danh vọng tông môn, các vị sư trưởng của bọn họ sẽ truy tung trảm sát.
...
"Phù...".
Đợi cho thân ảnh Ngọc Vô Tâm khuất xa, lúc này mọi người mới khôi phục tinh thần, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Song chẳng ai dám lưu lại quá lâu, tất thảy đều mau chóng rời khỏi cái nơi tổ chức Đào Bảo Hội này. Sót lại duy những thi thể...
...
Lại nói về Ngọc Vô Tâm. Sau khi ra khỏi tập thị, nàng lập tức triển khai thần thức kiểm tra túi trữ vật của gã tà tu nọ.
Không ngờ hạ phẩm linh thạch có hơn ngàn khối, còn một xấp phù chú cùng mấy lọ đan dược, ngoài ra còn có thêm một kiện Linh khí chính là thanh trường kiếm toả ra huyết quang uy lực cường hãn mà gã tà tu đã sử dụng.
"Cũng không tệ".
Thu lại thần thức, Ngọc Vô Tâm nhắm phương bắc bay đi. Phía trước nàng, cách độ ba trăm thước hiện có một đạo độn quang màu vàng đang vội vàng di chuyển.
Ngọc Vô Tâm chính là đang truy theo kẻ này.
...
"Chuyến này suýt nữa thì toi mạng..." Đang sử dụng Phi hành phù chạy đi, Trương Bào nhớ lại tình cảnh ban nãy mà lòng còn run sợ.
Dạo gần đây Trương Bào hắn bởi do thiếu thốn nên mới đem phế đan của sư phụ tới Đào Bảo Hội hòng đổi chút linh thạch để tu luyện, không ngờ lại gặp phải tà tu chạy tới cướp bóc. May mắn có vị tiền bối kia ra tay tương trợ...
Trương Bào đưa tay sờ vào túi trữ vật, hai mươi khối linh thạch này đủ dùng một thời gian. Mắt thấy cách phường thị đã khá xa, hắn thả lỏng tâm tình đang muốn tăng tốc thì một đạo độn quang màu tím từ phía sau vọt lên chắn trước mặt.
Trương Bào giật mình dừng lại. Chỉ thấy quang hoa tán đi lộ ra một thiếu nữ mặt mày trắng tái, đôi mắt thâm quầng dung mạo khác người.
"Tiền… tiền bối".
Trường Bào dĩ nhiên là nhận ra. Đây chính là vị tiền bối đã từng mua phế đan của hắn, cũng đồng thời là người chỉ xuất ra một chiêu đã liền hạ sát được gã tà tu âm độc kia.
Một cao thủ như vậy tìm hắn làm gì?
Trên mặt Trương Bào lộ vẻ lo lắng.
"Đạo hữu không cần khẩn trương." Ngọc Vô Tâm lên tiếng trấn an, cố tỏ ra hoà nhã tiến lại gần.
Trương Bào liếc xem đối phương không có ác ý, thần tình cũng dãn ra, cung kính mở miệng:
"Tiền bối, không biết người tìm vãn bối có sự tình gì phân phó?".
"Ngươi là đệ tử Phiêu Hương Các?".
"Vâng".
"Chẳng lẽ vị tiền bối này đang muốn tìm đến bổn môn nhờ luyện đan?" Trương Bào thầm nghĩ.