Bên trong căn phòng, hay đúng hơn là động phủ của mình, hiện Ngọc Vô Tâm đang ngồi xem ngọc giản. Đây là một cuốn bí pháp mà nàng thu được từ trên người Phương Bằng - gã tán tu giả heo ăn thịt hổ đã từng hạ sát Bộ Hành Thông - giáo chủ Âm Dương Giáo. Tên của bí pháp này là Bách Biến Thiên Ma Thuật, một loại pháp thuật phụ trợ lợi dụng linh lực để thay đổi tướng mạo mà Ngọc Vô Tâm không hề xa lạ, nó tương tự với các loại Dịch Dung thuật, Di Hình thuật...
Song, nếu như các loại pháp thuật Dịch Dung thuật, Di Hình thuật kia vẫn thường bị coi nhẹ vì chỉ cần đối phương có tu vị cao hơn một chút hoặc tương đương là có thể nhìn thấu, hiệu quả ngụy trang không cao thì Bách Biến Thiên Ma Thuật này lại khác. Nếu muốn nhìn thấu Bách Biến Thiên Ma Thuật thì tu vị đối phương ít nhất phải cao hơn hai đại cảnh giới so với người dùng. Tỉ như đệ tử Luyện khí kỳ thi triển ra, muốn khám phá được phải là cao thủ Vấn đỉnh kỳ. Còn nếu là Trúc cơ kỳ thi triển thì phải là đại cao thủ Linh châu kỳ mới có thể phát hiện ra.
Bách Biến Thiên Ma Thuật thật có rất nhiều ưu điểm, song cũng tồn tại khuyết điểm. Bất lợi nhất, khiến người tu luyện bí pháp này phải đau đầu nhất chính là cần phải ăn vào một loại thảo dược rồi chiếu theo pháp quyết vận chuyển linh lực mới có thể dịch dung thành công. Thảo dược ấy chính là thượng phẩm Thiên Sương Thảo.
Thuở trước, một phần nguyên nhân cũng bởi cái điều kiện ngặt nghèo này mà Ngọc Vô Tâm đã tạm đem Bách Biến Thiên Ma Thuật xếp xó, không tu tập gì. Thế nhưng hôm nay, nàng nghĩ là mình phải cố công học tập. Chuyến đi đến Phí Long Sơn sắp tới có thể nói có phần mạo hiểm, nếu như thông thạo bí pháp này, như vậy tính mạng sẽ được bảo đảm hơn.
Về phần thượng phẩm Thiên Sương Thảo... Ma Thần Tông ngày trước không có, song ở Phiêu Hương Các này thì có.
"Theo như Bách Thảo Lục ghi chép thì Thiên Sương Thảo có rất nhiều công dụng, thượng phẩn Thiên Sương Thảo lại càng trân quý thần kỳ, có khả năng ẩn giấu tu vi...".
"Có lẽ ta cũng nên thử nghiệm một chút xem sao".
Trong lòng đã có quyết định, Ngọc Vô Tâm đem cuốn ngọc giản cất vào giới chỉ, hướng dược viên bước đi.
Khoảng nửa giờ sau thì Ngọc Vô Tâm đã từ dược viên đi ra, trong tay cầm một cái giỏ trúc chứa đầy Thiên Sương Thảo.
Không, đừng nghĩ tất cả đều là thượng phẩm. Hầu hết chỉ là hạ phẩm Thiên Sương Thảo thôi.
Sở dĩ lấy nhiều hạ phẩm Thiên Sương Thảo như vậy là vì Ngọc Vô Tâm đột nhiên có một ý nghĩ. Bạch liên hoa có thể tinh chế đan dược, vậy còn đối với dược liệu, nó có thể tinh chế không?
Ngọc Vô Tâm nàng muốn thử nghiệm.
Sau khi trở lại động phủ của mình, Ngọc Vô Tâm liền đem cửa đá đóng chặt, khởi động luôn cấm chế. Xong xuôi đâu đấy lúc này nàng mới lấy ra một cây Thiên Sương Thảo ước chừng ba mươi năm tuổi. Linh thảo này tản ra mùi thơm mát, vừa mới nhổ nên trông nó vẫn còn rất tươi.
Cầm Thiên Sương Thảo trong tay, Ngọc Vô Tâm cẩn thận thả ra thần thức. Đây là lần đầu tinh chế dược liệu nên nàng nghĩ mình nên cẩn trọng.
Sau khi tiến vào Trúc cơ kỳ đỉnh phong thì thần thức của Ngọc Vô Tâm đã tăng mạnh, việc điều khiển lam sắc quang điểm càng thuần thục.
Dưới sự thao túng của nàng, chỉ thấy lam sắc quang điểm trong đan điền tụ tập lại thành một dải lam sắc rồi chậm rãi theo kinh mạch lưu chuyển, từ bàn tay phải xuất ra bay vào trong không khí.
Mượn phương pháp thao túng Linh khí của Linh Khống Thuật, nàng đem thần thức bám trên các điểm lam quang, chỉ thấy vô số quang điểm trong không khí tụ mà không tán, tùy ý di chuyển theo thần thức của Ngọc Vô Tâm nàng.
Sau khi đưa quang điểm chậm rãi tiến vào bên trong dược liệu, Ngọc Vô Tâm dùng một phần thần thức cẩn thận quan sát biến hóa bên trong Thiên Sương Thảo. Theo đó cảnh tượng bên trong nó không ngừng được phóng đại lên trong tâm trí.
Bên trong thảo dược có hai loại chất màu xanh và tím đan xen, mức độ đan xen vô cùng dày đặc.
"Hẳn có một loại là tạp chất." Ngọc Vô Tâm suy đoán.
Nhưng... phần nào là tạp chất? Xanh hay tím?
Trước kia lúc tinh chế đan dược lam sắc quang điểm sẽ tự phân biệt bỏ qua tinh hoa mà cường hành đẩy tạp chất ra, còn hiện tại không kể chất màu xanh hay tím đều bị quang điểm thôi động, thành thử Ngọc Vô Tâm chẳng thể nào xác minh được. Nàng chỉ còn cách thử nghiệm.
Do dự một chút, Ngọc Vô Tâm thao túng lam sắc quang điểm tránh chất màu tím mà đem phần màu xanh đẩy ra bên ngoài.
Khoảng nửa giờ sau...
Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, cúi nhìn lòng bàn tay. Nơi ấy có một cây thảo dược và một nhúm bột phấn màu xanh đang hiện hữu.
"Bột phấn màu xanh này toả ra mùi hôi khó ngửi, hẳn là tạp chất. Ta phán đoán không sai. Chỉ có điều...".
Ngọc Vô Tâm đem cây thảo dược nâng lên, chân mày khẽ nhíu. Thiên Sương Thảo như cũ vẫn là hạ phẩm, chẳng thay đổi gì.
Tại sao lại như vậy? Lẽ nào lam sắc quang điểm tinh chế thảo dược không có hiệu quả?
Ngọc Vô Tâm cúi đầu khổ tư...
Im lặng hơn nửa ngày, Ngọc Vô Tâm cuối cùng cũng có phản ứng. Nàng vươn tay lấy từ giỏ trúc ra một cây Thiên Sương Thảo khác, vẫn là hạ phẩm, khoảng độ hai mươi lăm năm tuổi, bắt đầu tinh chế.
Nhưng khác trước, thay vì phần tạp chất màu xanh thì lần này được Ngọc Vô Tâm đem đẩy ra ngoài lại là phần tinh hoa màu tím.
Một lúc lâu sau...
Cây Thiên Sương Thảo héo rũ, trong khi ở lòng bàn tay của Ngọc Vô Tâm thì lại xuất hiện một ít chất lỏng màu tím nhạt tản ra mùi hương thấm đượm lòng người.
Ngọc Vô Tâm ngưng thần quan sát, trên mặt lộ nét vui mừng. Nàng đem cây Thiên Sương Thảo đã héo rũ vứt sang một bên rồi lấy ra một cái lọ nhỏ đem chất lỏng màu tím nhạt kia trút vào.
"Chất lỏng này là tinh hoa của Thiên Sương Thảo, song không biết dược hiệu có được như thượng phẩm Thiên Sương Thảo hay không".
Sau khi do dự một chút thì Ngọc Vô Tâm quyết định đem lục dịch kia uống vào một ngụm.
Thiên Sương Thảo vốn không có độc tính, vì vậy tinh hoa của nó hẳn sẽ không gây hại gì đến thân thể. Do đó hành động này của Ngọc Vô Tâm cũng chẳng phải lỗ mãng gì. Huống hồ là nàng chỉ uống vào một lượng rất nhỏ. Mà, kể cả khi đây là độc dược thì cũng chả phải vấn đề gì to tát lắm, nên nhớ bạch liên hoa vốn có khả năng hoá giải độc tố.
Thần thức tản ra, Ngọc Vô Tâm khoanh chân xếp bằng, thi triển Nội Thị Thuật tra xét bên trong thân thể.
Chỉ thấy lục dịch sau khi tiến vào cơ thể thì hóa thành một loại khí rồi đi thẳng tới đan điền. Thấy vậy Ngọc Vô Tâm không khỏi khẩn trương. Nàng nhanh chóng điều động linh lực, chuẩn bị nếu thấy có chút không ổn là đem khí thể nọ khu trục ra ngoài ngay.
Cũng may lúc này khí thể tiến vào đan điền thì cũng không phát sinh dị trạng, nó lại hình thành vô số các viên cầu nhỏ trong suốt lơ lửng ở giữa khí hải.
Tâm tư máy động, Ngọc Vô Tam đem linh lực tụ thành một khối nhỏ rồi thao túng nó chạm nhẹ vào một viên cầu. Tức khắc, viên cầu phình ra đem khối linh lực bao trọn.
"Chuyện này...".
Ngọc Vô Tâm mới đầu có hơi hoảng hốt, nhưng sau phát hiện ra khối linh lực vẫn nằm trong sự thao túng của mình thì yên tâm trở lại. Nàng tiếp tục tiến hành thử nghiệm...
Tính tới hiện tại thì sắc trời cũng đã tối. Ngọc Vô Tâm hiện cũng vừa mới thu hồi thần thức, chấm dứt cuộc thử nghiệm của mình. Sắc mặt nàng trông khá là vui vẻ. Hẳn đã thành công.
"Trên thư tịch không nói rõ thượng phẩm Thiên Sương Thảo vì sao có thể ẩn giấu tu vị, song lục dịch mà ta uống vào đích xác có hiệu quả tương tự." Ngọc Vô Tâm đúc kết, rút ra nhận thức.
Sau khi nàng uống vào, lục dịch kia sẽ hóa thành khí thể trong đan điền và hình thành nên vô số viên cầu nhỏ. Khi nàng đưa linh lực vào những viên cầu này thì vẫn có thể thao túng tùy ý đi khắp kỳ kinh bát mạch mà không ảnh hưởng đến việc thi triển pháp thuật. Mà như đã nói từ trước, đan điền vốn là nơi rất khó dùng thần thức để tra xét. Việc xem xét tu vị chỉ dựa trên lượng linh lực phân bố ở kỳ kinh bát mạch.
Nếu đem linh lực ở kỳ kinh bát mạch ẩn gấu đi, như vậy chẳng phải là đối phương có dùng thần thức tra xét thì cũng không thể phán đoán ra tu vị hay sao.
Song, thực tế cũng không có hoàn mỹ tới mức ấy. Ngọc Vô Tâm đã thử qua. Nàng thấy số lượng viên cầu do lục dịch hóa thành tối đa cũng chỉ có thể ẩn giấu chín thành linh lực mà thôi. Nhưng như thế cũng đã quá tốt rồi. Ngọc Vô Tâm nàng chẳng có lý do gì để phiền muộn cả.
"Có thể che giấu tu vi, điều này sẽ mang đến cho ta nhiều hữu ích. Ví như thời điểm cùng người giao đấu, chỉ cần đối phương cho rằng tu vị của ta yếu kém mà khinh suất thì sẽ liền ăn phải quả đắng...".
Ngọc Vô Tâm bắt đầu nghĩ đến những lợi ích, ở hiện tại và cả trong tương lai.
Lần tinh chế thành công này thực sự rất có ý nghĩa. Lam sắc quang điểm không chỉ tinh chế được đan dược mà còn có hiệu quả với thực vật và dược liệu khiến Ngọc Vô Tâm vô cùng hưng phấn. Càng có nhiều chỗ tốt thì con đường tu tiên của nàng càng được trải rộng, chí nguyện càng mau chóng đạt thành.
Nghỉ ngơi một lát, đợi cho tâm tình đã bình ổn lại, lúc này Ngọc Vô Tâm mới lấy từ không gian giới chỉ ra một cuốn ngọc giản. Chính là bí pháp phụ trợ Bách Biến Thiên Ma Thuật. Nàng muốn xem xem thuật dịch dung này có thật sự lợi hại như trong miêu tả hay không...