Một nam hai nữ, ba đệ tử phụ trách coi giữ dược viên đã xuất hiện. Người nam tuổi độ ngũ tuần, tu vi Vấn đỉnh trung kỳ. Phần hai người nữ, các nàng không xinh đẹp lắm nhưng vận trang phục lại rất hoa lệ, cử chỉ cũng có chút điệu đà. So với tên nam nhân bên cạnh thì trông hai nàng trẻ hơn rất nhiều, chỉ khoảng hai chín ba mươi là cùng. Có lẽ là dùng biện pháp trú nhan nào đó.
"Hừ, không ngờ tên gia hỏa này lại dám đánh chủ ý đến dược viên của bổn môn, lại còn ra tay giết Linh yêu. Thật sự là chết trăm lần vẫn chưa đủ đền tội." Một nữ đệ tử tiến lại chỗ thi thể đạo nhân, đá một cái nói.
"Sư muội nói không sai, gia hoả này chết không hết tội. Song..." Nét mặt tên nam đệ tử hiện lên chút lo lắng: "Mấy người chúng ta lơ là cảnh giác mà để cho hắn xâm nhập, mặc dù chưa động được đến thiên địa linh thảo bên trong nhưng Thanh Đằng thì đã bị hắn giết chết...".
"Hai vị sư muội biết đấy, Thanh Đằng tuy chỉ mới có hơn trăm năm đạo hạnh nhưng là giống dị chủng man hoang mà Trần sư thúc vất vả mới tìm được, ba người chúng ta chỉ sợ tránh không khỏi liên lụy".
Nghe sư huynh mình nói như vậy thì trong đáy mắt hai nữ đệ tử cũng hiện lên vài tia bất an.
"Vậy... bây giờ phải làm sao đây? Linh yêu thì cũng đã chết rồi...".
"Thật đáng hận mà".
"Hai vị sư muội cũng đừng quá lo lắng." Tên nam đệ tử lên tiếng trấn an: "Ngày thường Trần sư thúc đối với chúng ta vốn rất tốt, đặc biệt lại hết sức thương yêu hai vị sư muội. Thiết nghĩ sư thúc sẽ không phạt nặng đâu. Thanh Đằng dù sao cũng không chỉ có một dây".
"Có điều..." Nam đệ tử trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói tiếp: "Hai vị sư muội có cảm thấy kỳ lạ không? Thanh Đằng tuy đạo hạnh chưa cao nhưng nó cứng rắn vô cùng, cho dù là cực phẩm linh khí cũng rất khó tổn hại. Vậy mà lúc nãy tên gia hoả này lại có thể dễ dàng diệt sát nó".
"Ý của sư huynh là tên đạo nhân này có pháp bảo?".
"Chung Ly, ngươi nghĩ đi đâu vậy." Nữ đệ tử còn lại chen vào: "Tên dã đạo nhân này mà lại có pháp bảo sao? Mà cho dù hắn thực có Pháp bảo thì với tu vị Vấn đỉnh hậu kỳ cũng không thể thao túng được".
Tên nam đệ tử lập tức đồng tình: "Lương sư muội nói có lý, một tên tu sĩ Vấn đỉnh thì không thể nào thao túng được Pháp bảo. Ta đoán thanh trủy thủ đạo nhân này sử dụng có chỗ đặc biệt nên mới lợi hại như vậy. Chúng ta hãy xem qua một chút là rõ ngay thôi".
"Ừm, dị bảo này khẳng định bán được không ít linh thạch. Ba người chúng ta thu lấy rồi đem bán chia đều, như vậy cho dù bị Trần sư thúc trách phạt thì cũng không tính thiệt thòi".
Nữ đệ tử họ Lương nói xong thì cúi xuống thi thể đạo nhân.
Khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét, nàng nhanh tay đem túi trữ vật của đạo nhân tháo xuống rồi lại đá văng thi thể hắn ra xa.
Nàng đem thần thức rót vào trong túi, mau chóng đem trủy thủ lấy ra đặt trên lòng bàn tay, thần sắc vui mừng. Hai đồng môn còn lại của nàng cũng vây quanh quan sát.
"Thanh trủy thủ này có chút quái lạ".
"Là yêu khí!".
"Cẩn thận!".
Đang xem xét bảo vật, đột nhiên sắc mặt hai trong ba người đại biến. Sau tiếng kinh hô, nữ đệ tử họ Lương cũng vội vã đem trủy thủ trong tay quẳng đi. Tiếc rằng đã muộn.
Thanh trủy thủ tựa hồ có sinh mệnh, chủ động đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Một tiếng kêu thảm cất lên, máu tươi bắn ra tung toé.
Ám toán xong, thanh trủy thủ lập tức chuyển hướng toan đào tẩu. Đúng lúc này, trong mắt Chung Ly bỗng hiện tinh quang. Nàng vươn tay hoá ra một đại thủ màu hồng phấn đem thanh trủy thủ bắt lấy, bắt xong lập tức dùng thủ đoạn sanh cầm.
"Hừ, còn muốn chạy?".
"S-Sư muội...".
Tên nam đệ tử đối với thủ đoạn của Chung Ly có chút ngạc nhiên, song khi nhìn đến thi thể vị sư muội họ Lương của mình... Trong dạ hắn càng thêm lo, thêm sợ.
Nếu chỉ có mỗi Thanh Đằng bị diệt thì cho dù Trần sư thúc có trách tội cũng sẽ không quá nặng tay. Thế nhưng bây giờ, không chỉ Thanh Đằng mà đến cả Lương sư muội cũng... Phải biết trước nay Trần sư thúc đối với vị Lương sư muội này rất mực thương yêu.
"Lương sư muội chết rồi, phải làm sao đây... Trần sư thúc nhất định sẽ rất tức giận...".
Bên cạnh, Chung Ly liếc qua, bảo: "Sư huynh cũng đừng quá lo lắng. Mà thật ra sư huynh cần gì lo sẽ bị Trần sư thúc trách phạt chứ".
Tên nam đệ tử chả hiểu gì, ngẩng đầu lên: "Chung Ly sư muội, muội nói thế là sao?".
"À, là như vầy nè".
Kèm theo nụ cười là một bàn tay đánh thẳng lên ngực, thủ chưởng ghê gớm tới nỗi đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của gã nam đệ tử chấn nát luôn tức thời, khiến hắn khí tuyệt thân vong, chết không nhắm mắt.
"Sư huynh, người chết thì đâu có sợ tội nữa, phải không?".
"Hừm...".
Sát nhân xong, Chung Ly lúc này thở ra một hơi, cất giọng: "Tình nhân của ta, bây giờ nàng lộ diện được rồi đó".
Từ nơi ẩn nấp Ngọc Vô Tâm hiện thân bước ra, khẽ nhíu mày: "Chuyện này là sao?".
"Thì như nàng đang thấy".
Trong hình dạng Chung Ly, Phỉ Thúy mỉm cười: "Ta đã điều tra qua rồi, ả Chung Ly này chính là hậu nhân của Trần Lập, bao nhiêu năm qua đều được hắn cẩn thận che giấu. Trong kế hoạch lần này của hắn thì Chung Ly cũng có đóng góp vào. Theo như tính toán thì ả này sẽ là người đến thông tin, dẫn dụ ta tiến vào cạm bẫy".
"Ngươi đã đem nàng ta sưu hồn?".
"Ừ. Nàng đừng quên ta cũng xuất thân từ tà đạo".
Phỉ Thúy tiếp lời: "Hiện ta đã nắm được đại khái kế hoạch rồi. Bọn chúng muốn bắt giữ ta? Hừm, để xem lát nữa ta đối phó lại thế nào".
"Được rồi, tính toán thời gian thì Giả Hành Khôn kia hẳn cũng sắp xuất hiện rồi. Vô Tâm nàng mau vào bên trong dược viên ẩn nấp đi".
Ngọc Vô Tâm chẳng vui vẻ gì, hỏi lại: "Ngươi cho người gọi ta đến đây chỉ để làm khán giả ngồi xem?".
"Nào có." Phỉ Thúy giải thích: "Ta là sợ xảy ra điều vạn nhất nên mới cần nàng ẩn nấp bên cạnh. Rủi như tình thế bất lợi thì còn có nàng giúp ta xoay chuyển".
"Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy".
Phỉ Thúy cười cười không nói, chỉ cầm lấy lệnh bài khai mở cấm chế rồi dẫn Ngọc Vô Tâm vào, sắp xếp vị trí cho nàng...
...
Trước lối vào dược viên mấy bộ thi thể hiện đã được thu dọn. Lúc này hiện hữu chỉ có duy nhất một người là Phỉ Thúy trong hình dạng Chung Ly.
Nàng đã không phải chờ đợi lâu, rất nhanh, một bóng người tiến lại. Bộ pháp rất đỗi cao minh.
Nhìn người thanh niên khôi ngô tuấn tú trước mặt, Chung Ly nổi lên cảnh giác. Nàng rút kiếm: "Kẻ nào dám xâm nhập dược viên bổn môn?!".
"Hừ!".
Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, rồi nhân ảnh hắn bỗng loé lên bạch quang. Chừng ánh sáng tắt đi thì một thân hình lùn tịt, mặt mày xấu xí hiện ra.
Chính thị Giả Hành Khôn!
Trông thấy chân diện của hắn, Phỉ Thúy vờ kính sợ: "T-Tiền bối".
Đã sớm biết về Chung Ly qua lời kể của Trần Lập, song vì tính hệ trọng của vấn đề nên Giả Hành Khôn vẫn âm thầm dùng thủ đoạn tra xét thực hư. Không thấy có điểm nào bất ổn, Giả Hành Khôn lúc này mới an tâm.
Vẫn quan sát từ đầu đến cuối, Phỉ Thúy âm thầm cười lạnh.
Muốn tra xét nàng? Cho dù là lão quái Nguyên anh cũng chưa chắc khám phá ra nổi đấy!
Giống như Ngọc Vô Tâm Phỉ Thúy nàng cũng học được Bách Biến Thiên Ma Thuật. Tài cải mạo dịch dung của nàng, thiên hạ mấy người lại sánh được?
"Nha đầu ngươi đứng thừ người ra đó làm gì, còn không mau giải khai cấm chế để ta đi vào".
"V-Vâng".
Phỉ Thúy như cũ một bộ kính sợ đem lệnh bài lấy ra, tiến hành mở cấm chế.
"Dẫn đường".
"Vâng".
...
Tiến vào bên trong dược viên, Giả Hành Khôn lập tức hướng đến vị trí trồng Ban Nhược Đà La - trấn viên chi bảo của Bích Du Cung.
Song, khi tới nơi, Giả Hành Khôn lại không thể không tức giận.
"Mẹ kiếp! Cấm chế lợi hại như vầy ta làm sao mà hái được!".
Quay phắt sang nhìn Chung Ly, hắn quát hỏi: "Thế này là sao? Trần Lập không nói cho ngươi phải làm thế nào để mở cấm chế này à?".
"B-Bẩm tiền bối, sư thúc nói... nói đêm qua cung chủ đột nhiên tới đây rồi đem cấm chế gia cố, ngay đến sư thúc cũng không thể vào được".
"Còn có chuyện như vậy? Mẹ kiếp Liên Vân Nguyệt!".
Mặc dù trong dạ bất cam nhưng Giả Hành Khôn bắt buộc đành phải từ bỏ. Thời gian gấp gáp không cho phép hắn lãng phí. So với Ban Nhược Đà La thì đồ vật trên người Nam Cung Phỉ Phỉ kia quan trọng hơn nhiều.
Đối với hành vi gia trì cấm chế của Liên Vân Nguyệt Giả Hành Khôn hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều. Dẫu sao đấy cũng là trấn viên chi bảo của Bích Du Cung, hôm nay lại là ngày cử hành đại hội kết anh, ngoại nhân tới không ít, cẩn thận vốn dĩ là nên.
Bỏ qua Ban Nhược Đà La, Giả Hành Khôn mau chóng tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Hắn đi tới một bãi đất trống, cũng là một phần con đường, động thần niệm lấy từ giới chỉ ra một cái trận bàn cùng năm trận kỳ rồi bố trí xung quanh. Thoáng chốc, một trận pháp cổ quái được hình thành.
"Trận pháp này...".
Đứng một bên quan sát, chân mày Chung Ly, cũng là Phỉ Thúy khẽ nhíu. Nàng cảm nhận được khí tức tà ác ghê rợn dày đặc bên trong.
"Hừm... Nam Cung Phỉ Phỉ cho dù có cánh cũng đừng hòng bay được".
Ngắm nhìn trận pháp bản thân vừa bố trí, Giả Hành Khôn không khỏi đắc ý. Hắn lại lấy từ giới chỉ ra một hạt châu màu đen rồi há miệng phun lên đó một ngụm linh khí.
Chỉ thấy từ hạt châu phát ra ánh sáng mờ nhạt lan đến pháp trận, tức thời một màn sương mù cuồn cuộn nổi lên che lấp sát khí nồng đậm, vài giây sau thì tất thảy tan biến. Trận bàn, trận kỳ, khí tức tà ác, toàn bộ đều vô thanh tán đi, khung cảnh trở lại bình thường, cứ như thể nơi đây chưa từng phát sinh chuyện gì.
Phỉ Thúy chứng kiến từ đầu đến cuối, nội tâm thầm hô may mắn. Trận pháp mà Giả Hành Khôn vừa bày ra đây vô cùng lợi hại, thậm chí dù đã sử dụng bí pháp mà nàng cũng không phát hiện ra được chút dấu vết gì. Nếu chẳng nhờ Ngọc Vô Tâm biết chuyện sớm thông tri thì e hôm nay nàng phải táng thân nơi dược viên này rồi. Kết quả tệ hơn, Phỉ Thúy nàng thậm chí có thể bị đối phương bắt giữ, sau đó biến thành lô đỉnh đêm ngày chà đạp...
"Tiểu tình nhân, lần này nàng thực đã cứu ta rồi".