Tiên Môn

Chương 810: Diệt Sát Giả Hành Khôn



"Mẹ kiếp nữ nhân này...".

Nếu bên kia Phỉ Thúy cảm thấy ngoài ý muốn thì bên này Giả Hành Khôn cũng đang hết sức ngạc nhiên. Âm Sát Châu và Quỷ Linh Kiếm của hắn nào phải vật phàm, cả hai đều là pháp bảo uy lực kinh người. Nhất là Quỷ Linh Kiếm, đây là kiện bảo vật mà chủ thượng đã ban cho, bên trong ẩn chứa thần thông đáng sợ. Tuy rằng hắn chưa hoàn toàn luyện hóa nó nhưng cũng có thể phát huy ra được bảy tám phần, muốn đè ép tu sĩ Linh châu hậu kỳ vốn không khó. Ấy vậy mà nữ nhân Nam Cung Phỉ Phỉ này...

Tu vị có được bất quá do mẫu thân truyền thừa, thần thông bí pháp tu luyện nào được mấy năm, theo lý sẽ không thể nào phát huy ra được uy lực quá to lớn mới phải. 

"Ả này lẽ nào chính là một tuyệt thế thiên tài tu đạo hay sao?".

Keng!

Keng!

Rống!

Trên bầu trời kỳ quang thi nhau bay qua bay lại không ngừng, các loại thần thông, bảo vật va vào nhau, tạo ra những âm thanh chát chúa cùng những tiếng bạo liệt chấn động không gian. 

Lúc này, không kể là Phỉ Thúy hay là Giả Hành Khôn thì sắc mặt đều đã tái nhợt. Dễ thấy pháp lực của bọn họ đã bị hao tổn rất nhiều. 

Song, có lẽ bởi tu vị Phỉ Thúy là do được mẫu thân truyền thừa, thần thông bí pháp tu luyện chưa lâu, vẫn còn nhiều hạn chế nên theo thời gian, so với Giả Hành Khôn thì sức nàng suy giảm nhanh hơn. Nếu cứ theo tình hình này kéo xuống, khẳng định thua thiệt sẽ là Phỉ Thúy.

Ngọc Vô Tâm quan sát từ đầu đến cuối, trong dạ thầm bực. Âm mưu, thực lực của đối phương nàng rõ ràng đã nói hết cho Phỉ Thúy nghe rồi, vậy mà bây giờ lại để tình cảnh phát sinh thế này.

"Ả yêu nữ này...".

Kiềm chế sự bực bội trong lòng, Ngọc Vô Tâm lặng lẽ đem một tấm phù lục lấy ra. Sau đó nàng xuất thêm một thanh tiểu kiếm.

Phỉ Thúy kia có ngốc thì cũng là ân nhân từng cứu mạng nàng, lúc trước lại thường xuyên chiếu cố, bây giờ không thể bỏ mặc được. 

"Quác!".

Bất thình lình, đương lúc Giả Hành Khôn cùng Phỉ Thúy giao tranh ác liệt thì từ phương nào chẳng rõ, một đạo hắc quang đánh thẳng về phía Giả Hành Khôn. Ẩn trong hắc quang là một con chim toàn thân lông đen như mực, thậm chí ngay đến mỏ và chân cũng thuần một màu đen nốt. 

Quái điểu Âm Nha!

Nếu là bình thường Giả Hành Khôn sẽ không quá e ngại quái điểu này, nhưng xét trong trường hợp hiện tại, đấy thực là mối nguy. 

Đáng chết!

Trong lòng Giả Hành Khôn vừa sợ vừa giận, hắn bắt buộc phân thần đối phó với Âm Nha. Từ lòng bàn tay hắn, một đạo hắc quang bắn ra.

Nhưng, chính tại giây phút này, khi cánh tay hắn vừa đưa ra thì từ bên hông, một thanh tiểu kiếm bay tới, tốc độ cực nhanh!

Chưa hết, nhân lúc Giả Hành Khôn hắn phân thần ứng phó ám chiêu của Ngọc Vô Tâm, phía bên kia Phỉ Thúy đã nắm lấy cơ hội chiếm lại thế thượng phong. Từ trong miệng nàng một đạo hồng quang đã vừa mới được bắn ra.

Giả Hành Khôn quay đầu lại thấy cảnh đó, hoảng càng thêm hoảng. Hắn cắn răng đem Âm Sát Châu cùng Quỷ Linh Kiếm điều động ngăn cản, đồng thời hoá thành một đạo độn quang nhắm cửa dược viên bay ra.

Quác!

Không may cho Giả Hành Khôn, đường lui của hắn đã bị quái điểu Âm Nha chặn đứng.

Ngọc Vô Tâm vô cùng cẩn trọng, theo sau Âm Nha, nàng liên tiếp tế ra thêm một mớ phù lục công kích, cái gì Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ, Hoàng Kim Chiến Sư phù, cả đám hung hãn lao lên tấn công Giả Hành Khôn.

Những loại thú phù nọ đối với một tu sĩ Linh châu hậu kỳ không phải quá ghê gớm, song số lượng cả mớ như vậy, lại thêm pháp lực đã tổn hao quá nhiều, Giả Hành Khôn muốn vượt qua cũng phải một phen phí sức chứ chả chơi.

Đúng là "Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi!".

(Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!)

Trên mặt Giả Hành Khôn hiện lên vẻ oán độc, hắn hét lên một tiếng, thi triển thần thông. Chỉ thấy sau tiếng hét của hắn thì giữa không trung liền hiện ra một quỷ trảo dữ tợn bổ xuống Ngọc Vô Tâm. 

Thấy vậy Ngọc Vô Tâm lập tức vận linh lực vào thanh Nguyệt Nha Nhận nắm trong tay, kích đánh quỷ trảo.

Oành!

"Ư...!".

Ngọc Vô Tâm cảm thấy trước ngực như bị giáng một chùy, cổ họng có vị ngọt. Vấn đỉnh so với Linh châu chênh lệch quả nhiên quá lớn, thậm chí kể cả khi Giả Hành Khôn đã suy yếu, tựa như tên mạnh hết đà đi nữa thì vẫn không phải đối thủ mà Ngọc Vô Tâm nàng có khả năng chống lại được.

"Vô Tâm!".

Ngó thấy Ngọc Vô Tâm thụ thương, Phỉ Thúy lo lắng gọi tên. Lúc này nàng chẳng che đậy chi nữa, vội tung ra hết thực lực.

Dành cho Giả Hành Khôn một cái nhìn oán độc, nàng mạnh mẽ lao đến.

Dám đả thương tiểu tình nhân của ta, ác tặc ngươi chết trăm lần cũng không đủ!

Đối mặt với khí thế hung hãn của Phỉ Thúy Giả Hành Khôn thực kinh hồn bạt vía. Hắn cố gắng dồn hết sức lực đánh ra một chưởng rồi quay đầu tháo chạy. Nhưng hắn chạy còn chưa được bao xa thì từ phía sau một đạo kim quang đã bay tới chấn nát linh khí hộ thể rồi bắn vào lồng ngực hắn.

Máu tươi tung tóe, từ trên không Giả Hành Khôn rơi tự do xuống đất, trên mặt vẫn nguyên vẻ kinh hoàng.

"Ha a...".

Ngọc Vô Tâm rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng một tay ôm giữ ngực một tay hướng hư không lướt nhẹ đem các bảo vật của mình thu hồi.

"Vô Tâm!".

Một giọng xúc động vang lên. Ngọc Vô Tâm vừa mới ngẩng đầu nhìn thì trước mặt đã thấy hình bóng Phỉ Thúy hiện hữu. 

"Ng...".

Miệng chưa kịp nói thì Ngọc Vô Tâm đã ngưng. Phỉ Thúy vừa mới vòng tay ôm nàng, lại còn ôm rất chặt, bộ dáng xem chừng rất xúc động.

"Vô Tâm, cảm ơn nàng... thật sự cảm ơn nàng...".